VẤN ĐÁP HỌC PHẬT
Tập 9
(Tập 40 Tịnh
Tông)
Chủ giảng: Pháp
sư Tịnh Không
Thời gian:
07/07/2006
Địa điểm:
Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông
Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, xin chào mọi
người. Hôm nay có 25 câu hỏi, chúng ta cứ theo thứ tự mà giải
đáp. Phần đầu tiên là câu hỏi của đồng tu Trung Quốc, có 5 vấn đề.
Hỏi: Câu thứ nhất, họ hỏi là: Đệ tử thường có chúng
sanh trong tam ác đạo thỉnh cầu siêu độ, họ có một số thì tự báo họ
tên, còn thỉnh cầu con tụng “Kinh Địa Tạng” hoặc “Kinh Vô Lượng Thọ” để
hồi hướng. Sau khi họ nhận được lợi ích thì con có cảm ứng, biết họ
có người đi đến cõi trời, có người đi đến thế giới Cực Lạc. Không
biết việc này có chính xác, có đáng tin không?
Đáp: Đây là những chúng sanh có duyên
với bạn, những chúng sanh này đã đến cầu bạn siêu độ, bạn phải thật
chân thành làm cho họ. Khi tụng kinh thì không được có tạp
niệm, giống như công phu niệm Phật, không nghi hoặc, không xen
tạp, nghiêm túc niệm vì họ, hồi hướng cho họ, những chúng sanh
này sẽ có thể có được lợi ích, lợi ích lớn hay nhỏ thì còn liên quan
đến thiện căn phước đức mà chính họ đã tu trong đời quá khứ. Họ có thiện
căn sâu dày thì thật sự có việc sanh về thế giới Tây Phương Cực
Lạc, tuy nhiên việc này rất ít. Đại đa số đều có thể nâng cao cảnh giới
của chính mình lên một, hai cấp, ví dụ như ngạ quỷ có thể nâng một
cấp là cõi súc sanh, nâng lên hai cấp là đến cõi người. Có tình hình
như vậy, phải nghiêm túc làm cho họ.
Hỏi: Câu hỏi thứ hai, khi tụng kinh niệm
Phật, không tự chủ được mà sanh khởi ác niệm, không cách gì tự khống
chế, cảm thấy rất khổ sở. Phải nên làm như thế nào?
Đáp: Đây là tập khí nghiệp chướng hiện
tiền, đây là một loại, có một loại khác là do oan thân trái chủ đến
chướng ngại bạn, cho nên tình hình này có hai loại tình trạng. Nếu
gặp phải tình hình này, khi tụng kinh niệm Phật, nếu ý niệm bất thiện quá
nhiều, quá tạp thì bạn có thể tạm ngừng tụng kinh niệm Phật. Bạn đi
lạy Phật, lạy 100 lạy, 200 lạy, tâm sẽ an tịnh trở lại, hãy dùng
phương pháp lạy Phật.
Hỏi: Câu thứ ba, họ hỏi: Đệ tử mới học Phật, làm
nghề làm tóc. Họ có hai vấn đề, thứ nhất, muốn phát tâm lưu
thông kinh điển, đĩa giảng kinh và pháp bảo ở lối vào tiệm làm tóc. Xin
hỏi như vậy có như pháp không?
Đáp: Có thể, bất kỳ ngành nghề nào
cũng có thể giới thiệu Phật pháp cho khách hàng, giới thiệu cho chúng sanh
có duyên, đều là việc tốt. Có duyên chính là họ hoan hỉ tiếp nhận, đó
chính là chúng sanh có duyên.
Hỏi: Họ hỏi có một số khách hàng không tin Phật, con
đem cuốn “Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Du Ký” giới thiệu cho từng người
một, cũng có người thật sự có được lợi ích mà phát tâm niệm Phật học
Phật. Nhưng có đồng tu nói sách đó là ngụy thuyết, lưu thông sẽ tạo
nghiệp. Xin lão pháp sư khai thị.
Đáp: “Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Du
Ký” đúng thật là có vấn đề, chúng ta giới thiệu cho người khác học
Phật thì phải giới thiệu chánh pháp, đây là tốt nhất. Đối với những sách
này tốt nhất là không giới thiệu, không để những thứ này ở quầy lưu thông
sách của mình. Nếu giới thiệu thế giới Tây Phương Cực Lạc, những cuốn
sách nhỏ giới thiệu về Tây Phương Cực Lạc thế giới cũng rất nhiều. Hiện
nay trong xã hội này, thông thường nói giáo dục nhân quả quan trọng hơn
bất cứ điều gì, như “Liễu Phàm Tứ Huấn”, gần đây các bạn xem thấy “Du
Tịnh Ý Công Ngộ Táo Thần Ký”, là những sách vô cùng tốt, có thể giới
thiệu những sách này cho mọi người xem, nhất định có lợi ích. Nếu về
Phật pháp thì “Nhận thức Phật Giáo” mà trước đây chúng tôi đã
giảng, cuốn sách nhỏ này hình như lưu thông rất rộng, đối với người
chưa học Phật thì vô cùng thích hợp.
Hỏi: Câu hỏi
tiếp theo, họ hỏi: đối diện với hiện tượng xã hội hỗn loạn trên thế
giới, có một số thanh niên có học vị cao phát tâm theo công tác hoằng pháp
lợi sanh, nhưng gặp người khuyên bảo trước hết nên làm việc kiếm
tiền cúng dường cho cha mẹ để báo ân. Xin hỏi nên lựa chọn như thế
nào?
Đáp: Cúng dường cho cha mẹ là việc lớn đầu tiên của đời
người, cho dù bạn phát tâm làm công tác hoằng pháp lợi sanh, cũng
phải có thể chăm sóc đến đời sống của cha mẹ bạn. Nếu gia đình giàu
có, bạn đi theo công việc này, không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, vậy
có thể được. Nếu đời sống của cha mẹ trông chờ vào bạn, thì bạn phải
chăm sóc họ, nếu bạn không chăm sóc họ, vậy thì sai rồi, điều này
không thể không biết.
Hỏi: Câu hỏi
thứ 5, họ hỏi: hiện này kinh tế trên khắp thế giới không
tốt, đời sống nhân dân càng ngày càng khổ. Làm sao để giúp đỡ họ sớm
ngày thoát khỏi cảnh khổ, không để vì vấn đề kinh tế mà dẫn đến vấn đề xã
hội như ly hôn chẳng hạn?
Đáp: Sự việc này, hiện nay mỗi nơi trên toàn thế giới đều
có, đúng thật như bạn đã nói, càng ngày càng khó khăn. Nguyên
nhân là gì? Nguyên nhân là hết thảy chúng sanh tạo tác ác nghiệp không thể
hồi đầu, nếu như có thể hồi đầu thì được rồi. Càng không tốt thì
tâm lý phạm tội của người ta càng dễ tạo tác ác nghiệp. Cho nên bên trong
có tập khí xấu ác, chủng tử xấu ác, bên ngoài có ác duyên đến chiêu
cảm, đây là Phật pháp nói rõ cho chúng ta vì sao thế giới lại động loạn
như vậy? Bạn phải tỉ mỉ mà tư duy, nguyên nhân của nó chính là con
người thế hệ này của chúng ta đã lơ là đi giáo huấn của Thánh Hiền
rồi. Cho nên, từ nhỏ đã dạy con trẻ cạnh tranh, cạnh tranh nâng lên
chính là đấu tranh, xã hội này làm sao có thể thái bình? Ý niệm cạnh tranh
này nhất định là tự tư tự lợi, nhất định là tổn người lợi mình. Nếu
mỗi người đều chất chứa ý niệm tổn người lợi mình, không biết tổn người
lợi mình là tội ác, là sai lầm, thì xã hội này, thế giới này sẽ không cứu
được.
Rất nhiều tôn giáo trên thế gian đều nói đến ngày tận
thế, mà điềm báo đầu tiên của ngày tận thế, chúng ta nói điềm báo
trước, chính là sự việc này. Con người không có thiện niệm, đầy rẫy
tham sân si mạn, đây là điềm báo trước của ngày tận thế. Làm sao giúp
người giác ngộ? Buông xuống tham dục, buông xuống danh văn lợi
dưỡng, không những chính mình được độ, mà thế giới này cũng sẽ được cứu. Cho
nên, chúng ta phải bắt đầu từ bản thân mình, ngày nay chúng ta học tập “Đệ
Tử Quy”, y theo “Đệ Tử Quy”, y theo “Thập Thiện Nghiệp Đạo” mà
làm, chính là tự độ độ người, tự lợi lợi người.
Đời sống kinh tế, điều này nhất định phải biết là
nghiệp nhân quả báo, trên kinh Phật từng có người thỉnh giáo Thích-ca
Mâu-ni Phật, vì sao con người lại đến thế gian này? Sống ở thế gian
này có ý nghĩa gì? Phật trả lời một câu, “Nhân sanh thù nghiệp”. Vì
sao bạn đến thế gian này? Vì sao ở thế gian này có người hưởng phước, có
người chịu khổ? Đây là do nghiệp lực làm chủ, nghiệp lực chính là
những gì tạo tác trong đời quá khứ. Có dẫn nghiệp, có mãn nghiệp, dẫn
là dẫn dắt bạn đến cõi này để đầu thai, mọi người chúng ta đời này đều có
được thân người, tức là dẫn nghiệp tương đồng, đều dẫn dắt bạn đến cõi này
đầu thai; tình trạng đời sống mỗi người chẳng như nhau, đây là mãn
nghiệp không tương đồng, mãn của viên mãn, mãn nghiệp không tương
đồng. Mãn nghiệp chính là nghiệp thiện ác, trong đời quá khứ bạn tạo
là nhân thiện thì đời này bạn đến hưởng phước. Thù là thù
báo, bạn tu phước thì nhất định được phước báo, hưởng phước, quá khứ
bạn tạo nghiệp bất thiện thì đời này của bạn nhất định phải chịu khổ. Cho
nên, cát hung hoạ phước đều là chính mình tạo, chân thật là tự làm tự
chịu, nhất định không thể trách người khác, trách người khác thì tội của
chúng ta sẽ rất nặng.
Những điều này ngay cả người ngoại quốc hiện nay cũng hiểu
được, cũng nói bất kỳ người nào trên thế giới này, những gì họ gặp ở
đời này, nhất định không có việc nào là tự dưng cả, chính là không có
nghiệp nhân của đời quá khứ, không phải tự dưng có; hay nói cách
khác, giống như những gì người Trung Quốc nói “một miếng ăn một hớp nước không
gì không định trước”, có liên quan đến nghiệp nhân đã tạo trong đời quá
khứ, những gì đời này chúng ta đã tạo, lại có liên quan mật thiết đến đời
sau. Nếu con người biết đạo lý này, hiểu rõ chân tướng sự thật
này, thì khởi tâm động niệm, lời nói việc làm nhất định sẽ rất cẩn
thận, nhất định không tạo ác nghiệp.
Nói đến vấn đề kinh tế giàu có này, Phật đã nói rất
hay, những thứ người thế gian cầu, cầu tiền tài, cầu thông minh trí
tuệ, cầu khoẻ mạnh sống lâu, Phật nói ba thứ này là quả báo. Quả thì
có nhân, bạn tu nhân thì bạn mới có thể được quả. Tiền tài của bạn từ
đâu đến? Tiền tài là trong đời quá khứ thích bố thí tài, đời này của
bạn được giàu sang; bạn thích bố thí pháp, bạn sẽ được thông minh trí
tuệ; bạn thích bố thí vô uý, bạn sẽ được khoẻ mạnh sống lâu. Vô uý là
dạy người khác thoát khỏi sợ hãi, đạt được an ổn, loại này gọi là vô
uý. Cho nên, thuận tiện nhất trong bố thí vô uý chính là không ăn
thịt chúng sanh, đối với hết thảy chúng sanh, ta thí vô uý cho
họ, không khiến họ vì ta mà cảm thấy sợ hãi nữa, đây chính là bố thí
vô uý.
Trong bố thí, bất luận là bố thí tài, bố thí pháp, hoan
hỉ mà bố thí, thì quả báo tương lai bạn có được sẽ rất dễ dàng, rất
dễ được phát tài. Nếu bố thí quá miễn cưỡng, sau khi bố thí rồi còn
hối hận, vậy thì tương lai khi bạn giàu có thì sẽ rất khổ sở; tiền
của mà bạn kiếm được, có được, rất gian khổ. Cho nên nói, khi bạn bố thí
mà gian nan thì khi bạn có được cũng rất gian nan, khi bạn bố thí rất
dễ dàng thì đạt được cũng rất dễ dàng, chính là đạo lý này. Trên
kinh điển Phật nói rất rõ ràng, chúng ta thật sự hiểu rõ, thật sự y
giáo phụng hành, không những đời sau có quả báo tốt, mà ở ngay trong
đời này cũng có thể thay đổi đời sống vật chất và tinh thần của chúng
ta, ngay trong đời này cũng có thể thay đổi. Phật nói những gì bạn có
được ngay trong đời này chính là hoa báo, đời sau có được chính là quả
báo, hoa báo tốt thì quả báo nhất định tốt, nhất định thù thắng, đạo
lý này bạn phải hiểu.
Phía dưới là câu hỏi của đồng học trên internet, vấn đề
hơi nhiều một chút.
Hỏi: Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi người tại gia liệu
có thể sử dụng di vật của người xuất gia không? Lúc đó con không biết nên
đã tiếp nhận một giá kinh sách, xin hỏi liệu có tội lỗi không? Phải
nên sám hối như thế nào?
Đáp: Di vật của người xuất gia, nếu
người xuất gia bố thí cho bạn, bạn có thể tiếp nhận, bạn có thể dùng; nếu
người xuất gia không bố thí, không nói là cho bạn mà bạn chiếm hữu
nó, thì điều này thuộc về tội trộm cắp. Cho nên, tình hình này phải xem có
phải là họ tặng cho bạn hay không? Nếu giống như bạn nói đây là giá kinh
sách, thì không có vấn đề gì lớn. Mặc dù trước khi họ lâm chung không
có ý cho bạn, hiện tại họ đi rồi, bạn có được, bạn có được những
kinh sách này, mỗi lần đọc tụng những kinh sách này đều hồi hướng cho
họ, tôi tin họ nhất định rất hoan hỉ. Bạn có được di vật của
họ, y theo đó mà tu hành, tương lai bạn chứng quả thì họ được thơm
lây, họ sẽ được phước. Cho nên cũng phải xem tình hình thực tế, sau
đó bạn mới hiểu rõ công hay tội của việc này. Nói chung con người phải
thường giữ tâm yêu thương, tâm cảm ân thì tốt.
Hỏi: Câu hỏi
thứ hai, “Phẩm Tam Bối Vãng Sanh của Kinh Vô Lượng Thọ” có đoạn
kinh văn “lâm chung mộng kiến bỉ Phật”, xin hỏi cảnh giới này giải thích
thế nào? Như ở trong gặp A-di-đà Phật, chẳng may bị người thân
quyến thuộc gọi tỉnh giấc, có phải là đánh mất cơ hội vãng sanh rồi không?
Đáp: Tôi nghĩ nhất định có người đã gặp A-di-đà Phật, gặp Quán
Âm Bồ-tát trong mộng, mặc dù không phải là nhiều lắm, nhưng khẳng định là
có. Trong mơ gặp A-di-đà Phật không nhất định là bạn sẽ vãng
sanh, bạn mộng thấy A-di-đà Phật thì bạn có đi với Ngài không? Cho
nên, cảnh mộng rốt cục vẫn là cảnh mộng. Vì sao lại có loại cảnh mộng
này? Có hai nguyên nhân, một là cảm ứng, rất có thể lúc mới học
Phật, trong đời quá khứ bạn có duyên với Phật, đời này vừa mới tiếp xúc. Vừa
mới tiếp xúc thì thường có rất nhiều cảm ứng chẳng thể nghĩ bàn, đây là
tăng trưởng tín tâm của bạn, dụng ý ở chỗ này, không chắc là bạn có
thể vãng sanh, chỉ là tăng thêm tín tâm cho bạn mà thôi. Một nguyên
nhân khác là bạn thường hay tụng kinh, niệm Phật, niệm rất thuộc, người
Trung Quốc thường nói ngày nghĩ gì thì đêm mơ vậy, bạn quen thuộc với thế giới Tây
Phương Cực Lạc, cho nên cũng có cảm ứng này, đây đều là việc tốt.
Có loại cảnh giới này thì một mình bạn biết là được
rồi, đừng nói với người khác, không được khoe khoang, “bạn
xem tôi đã mơ thấy, gặp được Phật rồi, các bạn còn chưa làm được, công phu
của các bạn không bằng tôi”, như vậy thì hoàn toàn sai rồi, loại
cảnh giới này khẳng định là cảnh giới ma, không phải cảnh giới Phật. Ở
trong “Kinh Lăng Nghiêm” Thế Tôn có nói rất rõ ràng, gặp được Phật,
rốt cục là Phật hay là ma? Bên ngoài không phải Phật, cũng chẳng phải
ma, Phật và ma ở chỗ nào? Là ở trong tâm bạn, tâm bạn thanh tịnh, như
pháp, bạn gặp được chính là Phật; tâm bạn không thanh tịnh, sẽ
khiến cho bạn cống cao ngã mạn, đó chính là ma, chắc chắn không phải
Phật, phải hiểu đạo lý này. Cho nên, bên ngoài chẳng Phật cũng chẳng
ma, phải xem chính bạn khởi lên là tâm gì. Phật nói với chúng ta, gặp cảnh
giới này, gặp như không gặp, không để nó ở trong tâm, trong kinh Kim
Cang nói: “Phàm những gì có tướng đều là hư vọng”, đó hết thảy đều
là cảnh giới tốt. Bạn gặp Phật là cảnh giới tốt, bạn gặp ma cũng là
cảnh giới tốt, tại sao vậy? Tâm bạn có thể bất động, không phân biệt,
chấp trước, không khởi vọng niệm, đều là cảnh giới tốt.
Hỏi: Thứ ba, xin hỏi ly hôn có phải là định sẵn
trong số mệnh không?
Đáp: Hiện
tại ly hôn quá nhiều, mỗi ngày không biết bao nhiêu người, lẽ nào đều
là định sẵn trong số mệnh hay sao? Số mệnh của bạn tại sao lại tệ đến như
vậy? Trong số mệnh không quan trọng, quan trọng là gì? Hai bên không
thể chung sống, đây là việc quan trọng. Người Trung Quốc đã từng có
cửu đại đồng đường, bạn liền hiểu gia tộc đó của họ lớn đến cỡ
nào. Chín đời tổng cộng có hai, ba trăm người, tại sao có thể chung
sống hoà mục? Có gia quy, có gia giáo, người người đều có thể tuân
thủ, người người đều có thể thông cảm nhau, đều có thể nhẫn nhục, hết thảy
pháp thành tựu do nhẫn. Nhìn thấy trẻ nhỏ có chút sai lầm không thể nhẫn
được, vậy thì gia đình bạn nhất định bị tan vỡ, gia đình một khi tan
vỡ sẽ ảnh hưởng đối với thân tâm của mình vô cùng nghiêm trọng, rất
khó bù đắp lại. Nếu bạn còn có cha mẹ, còn có con cái, tội nghiệp đã
tạo đó lại càng sâu. Điều này bạn phải biết, phải chịu trách nhiệm, hậu
quả chắc chắn không tốt.
Biết tỷ lệ ly hôn cao như vậy thì kết hôn phải vô cùng
thận trọng. Trung Quốc thời xưa, mặc dù nghe theo lời cha mẹ, theo lời mai
mối, nhưng tuyệt đại đa số đều có thể sống đến đầu bạc răng long, đời
sống gia đình đều rất mĩ mãn, nguyên nhân là sự kết hợp của họ không phải
là cảm tình. Bản thân người trẻ tuổi bị rung động nhất thời, cha mẹ lựa
chọn cho bạn thì không như vậy, tuổi tác của họ lớn hơn bạn, họ có kinh
nghiệm, cha mẹ đều mong con cái cả đời sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Chính
bạn tìm đối tượng, cha mẹ không có trách nhiệm, trách nhiệm nhân quả tự
bạn phải chịu. Cho nên, bạn tỉ mỉ mà suy nghĩ, sự lựa chọn của người
lớn tuổi thường chính xác hơn so với người trẻ tuổi. Nhưng người hiện nay
muốn đòi nhân quyền, muốn đòi tự do, nhân quyền và tự do đã hại người trẻ
tuổi đến khốn đốn, cũng làm hại xã hội, làm hại cả chúng sanh, điều
này không thể không biết. Cho nên, kính khuyên người trẻ tuổi đọc nhiều
sách Thánh Hiền, chí ít phải đọc thuộc “Đệ Tử Quy”. Mặc dù “Đệ Tử Quy” rất
đơn giản, nhưng đó là cương lĩnh làm người, có thể y theo “Đệ Tử Quy”
mà tu học thì cuộc đời sẽ luôn luôn hạnh phúc.
Hỏi: Câu hỏi thứ tư, trong Ngũ Thời Giáo, cảnh
giới của “Hoa Nghiêm” với “Pháp Hoa”, “Niết-bàn” là tương đồng, vì
sao lại xem “Hoa Nghiêm” như sữa, mà “Pháp Hoa”, “Niết-bàn” xem như đề-hồ?
Đáp: Sữa
và đề-hồ là tỉ dụ, “Hoa Nghiêm” từ xưa đến nay, bất luận là Tổ Sư Đại Đức
của tông phái nào, đều thừa nhận là pháp luân căn bản của Phật, dùng
lời hiện nay mà nói thì chính là khái luận Phật học. Kinh ấy bao hàm Phật
pháp viên mãn, gồm đại thừa, tiểu thừa, hiển giáo, mật giáo, cho đến
nhân thiên, không gì không bao hàm, nên xếp kinh ấy ở đầu tiên. Đề-hồ
là chế phẩm từ sữa tinh luyện thành, tinh luyện đến mức tốt đẹp nhất thì
gọi là đề-hồ. Trong kinh Phật thường nói, đề-hồ rốt cục là gì? Pháp
sư giảng kinh trước đây chưa gặp qua. Cho nên, lão hoà thượng Đạo Nguyên,
ngài có cơ hội cùng một đoàn tham quan đến Ấn Độ tham quan, ngài là pháp
sư giảng kinh. Đến Ấn Độ liền hỏi người Ấn Độ, đề-hồ mà trên kinh Phật nói
là gì? Còn có quả Am-ma-la, điều này Phật thường hay tỉ dụ, quả
Am-ma-la là gì? Kết quả người khác đặt đề-hồ lên trên, là gì? Là váng
sữa, hiện nay nói váng sữa, chính là đề-hồ, là chế phẩm tốt nhất từ
sữa. Quả Am-ma-la là gì? Người Đài Loan gọi là quả ổi. Lão Hoà
thượng nhìn thấy rồi, quay về Đài Loan nói với chúng tôi, tôi đã thấy
đề-hồ rồi, các vị đều đã thấy qua, nhưng không biết đó là đề-hồ. Thời
xưa trong các chế phẩm của sữa thì đây là tinh tuý nhất, Phật thường
hay dùng cái này làm tỉ dụ.
“Hoa Nghiêm” là nền
tảng, là căn bản của hết thảy pháp, cũng là viên mãn của hết thảy
pháp; “Pháp Hoa”, “Niết-bàn” là viên mãn của hết thảy pháp, không thể
lấy làm nền tảng để tu học, đạo lý là ở chỗ này. Đề-hồ từ đâu đến?
Đề-hồ từ trong sữa mà luyện ra, rời khỏi sữa thì không có đề-hồ. Mặc
dù “Pháp Hoa” và “Hoa Nghiêm” đều là nhất thừa viên giáo, nghĩa thú vẫn là
có sự phân biệt.
Tiếp theo họ có ba câu hỏi, sau đây là vấn đề liên quan
đến duy thức.
Hỏi: Nếu theo những gì trong duy thức tông đã nói, năm
thức dựa vào thức thứ tám, thức thứ sáu dựa vào thức thứ bảy, thức
thứ bảy dựa vào thức thứ tám. Lúc nằm mộng, có phải là tác dụng của thức
thứ bảy vọng tưởng hay không?
Đáp: Khởi tác dụng tuyệt đối không phải
là riêng thức nào cả, gọi là một khởi hết thảy khởi. Nếu chủng tử
trong thức thứ tám không khởi hiện hành thì cảnh giới trong mộng của bạn
không thể xuất hiện, đó là a-lại-da thức khởi hiện hành, A-lại-da
khởi hiện hành thì chắc chắn không rời thức thứ sáu, thứ bảy. Trong mộng
không khởi tác dụng, nói thật ra là năm thức trước đó không khởi tác
dụng, nhãn nhĩ tỷ thiệt thân không khởi tác dụng; ý thức, ý căn,
a-lại-da thức chắc chắn khởi tác dụng, cho nên chúng chắc chắn là có quan
hệ liên đới.
Hỏi: Thứ hai, nếu ở trong mộng, thức thứ sáu không khởi
tác dụng, vì sao cảnh tượng trong mộng khi có khóc lóc, lúc tỉnh lại
phát hiện mắt có nước mắt?
Đáp: Như
vừa rồi nói, trong mộng, thức thứ sáu khởi tác dụng thì thức thứ bảy
khởi tác dụng. Đối với mắt của bạn, mắt là thuộc về thân thức trong
năm thức trước đó, nó có cảm ứng, cho nên mắt có nước mắt. Lúc
giật mình thì toàn bộ thân thể sẽ chấn động, đây là thuộc về cảm
ứng, giống như phản ứng của thí nghiệm nước vậy, đây là một loại cảm
ứng.
Hỏi: Làm sao để khi ở trong mộng khiến cho vọng tưởng
cùng năm căn và năm thức khởi tác dụng?
Đáp: Điều này phải công phu, ban
phải tu hành đến công phu nhất định, cảnh giới trong định có. Năm
thức có thể giúp bạn nâng cao cảnh giới, có thể giúp bạn giáo hoá chúng
sanh, cho nên năm thức là thành sở tác trí. Chuyển thức thành
trí nhất định là từ thức thứ sáu, thứ bảy chuyển, thức thứ sáu thứ bảy là
chuyển trên nhân, năm thức và thức thứ tám là chuyển trên quả, đây là
đạo lý nhất định.
Hỏi: Câu hỏi thứ sáu, họ hỏi: đệ tử xem “Tiểu Viện Sơn
Tây” rất cảm động, nên phát tâm tụng một bộ “Kinh Địa Tạng”. Khi vừa
tụng xong quyển thứ nhất thì mẫu thân ở trong nhà vệ sinh không cẩn thận ngã bị
thương, xin hỏi có phải là nghiệp chướng của đệ tử dẫn đến việc này
không? Con phải nên giữ gìn như thế nào để tâm không thoái chuyển?
Đáp: Tâm của bạn kiên định, không thoái
chuyển thì đúng rồi, nếu thoái chuyển thì là sai. Mẹ bạn ngã bị thương
chính là duyên thoái chuyển của bạn, duyên này gọi là ma chướng, ma
chướng, nghiệp chướng hiện tiền; nếu bạn không thoái chuyển thì duyên này
là thiện duyên, cũng như nói họ đến khảo nghiệm bạn, tâm của bạn rất
kiên định, tâm rất thanh tịnh, chăm sóc mẹ bạn, tuyệt chẳng thoái
chuyển. Cho nên, thoái hay không thoái đều là giữa một niệm giác và
mê, một niệm mê thì thoái, một niệm giác thì nâng lên. Loại tình hình
này trên đường tu học thường hay phát sinh, những giai đoạn quan trọng này
thường thì cảnh giới hiện ra rất phức tạp, bạn cũng phải có năng lực để
khắc phục.
Hỏi: Câu hỏi tiếp theo, họ hỏi: đệ
tử năm nay 16 tuổi, đây là một người rất trẻ tuổi, dưới đây cậu ấy có bốn
câu hỏi, thứ nhất là đệ tử nghiệp chướng sâu nặng, thường hay khởi
tham sân si mạn, mặc dù có cảnh giác, lập tức đề khởi Phật hiệu, nhưng khó
lập tức sanh khởi được tâm chân thành thanh tịnh. Xin hỏi nên làm thế nào
để có thể lập tức khởi tâm chân thành thanh tịnh, để hàng phục phiền não?
Đáp: Việc này bạn đừng nôn
nóng, công phu của bạn vẫn chưa đủ, giống như đói bụng vậy, ăn
một bát cơm chẳng đủ no bụng. Hiện tại bạn chính là trình độ như
vậy, vẫn chưa ăn no, tiếp tục ăn nữa, ăn thêm mấy bát thì sẽ no bụng
thôi, cho nên nói bạn phải niệm nhiều hơn. Hiện tại hàng phục không
được, đã biết đây là phương pháp hàng phục phiền não thì bạn lại niệm thêm
ba năm, niệm thêm năm năm, bạn xem Đại Sư Ấn Quang ở trong “Văn Sao”
thường hay nói, phàm phu bình thường thì niệm Phật thông thường đều là ba
năm. Sau ba năm niệm Phật thì phiền não sẽ nhẹ đi, vẫn còn chưa thể
đoạn, trong một cây hương. Trước đây ở Trung Quốc, rất ít
gia đình trong nhà có đồng hồ, không giống như văn minh vật chất hiện nay đã tiến bộ hơn
trước quá nhiều, hầu như nhà nào cũng có đồng hồ. Một cây hương,
hương dài thì một tiếng rưỡi, hương bình thường thì một tiếng, trong
Phật môn tính thời gian đều là đốt hương. Một cây hương dài một tiếng
rưỡi, trong một tiếng rưỡi khởi lên 3, 5 vọng niệm, đây là bình
thường, đây là niệm Phật niệm được ba năm, là bình thường. Còn những
người sơ học thông thường trong một cây hương, tức là một giờ
rưỡi, khởi hai mươi, ba mươi vọng tưởng cũng là bình thường.
Nếu bạn nói mình vừa mới bắt đầu niệm Phật đã có thể hàng
phục được phiền não, việc này Phật cũng không làm được, cũng chẳng
cách gì giúp bạn được, bạn phải tự mình dần dần mà luyện. Nếu muốn
giúp đỡ, giúp đỡ đối với việc hàng phục phiền não thì nghe kinh là phương
pháp tốt, nghe kinh thì bạn đã sáng tỏ, đã giác ngộ. Chân thật giác ngộ
thì mới buông xuống được, buông xuống cái gì? Buông xuống vọng tưởng,
buông xuống tạp niệm. Cho dù có tạp niệm khởi lên cũng chẳng đáng
kể, đừng quan tâm đến nó, vọng niệm sẽ không còn nữa. Nếu lo sợ vọng
niệm khởi lên, “sao mình lại khởi vọng niệm?” Xong rồi, vọng niệm lại
chồng thêm vọng niệm. “Làm sao mình tiêu diệt được vọng niệm?”, lại
thêm một vọng niệm nữa, vọng niệm của bạn cứ ào ào tăng trưởng, vậy sao có
thể đoạn dứt được? Dùng phương pháp gì để đoạn dứt? Không quan tâm đến nó
thì liền đoạn dứt, đừng quan tâm đến nó thì không việc gì, càng quan
tâm đến nó, nó lại càng nhiều, phiền phức càng nhiều.
Hỏi: Câu hỏi thứ hai, cậu ấy hỏi mỗi lần nghe
Ngài giảng khai thị thì vô cùng hoan hỉ. Nhưng phát tâm tinh tấn cứ khó
duy trì được lâu. Hơn nữa có lúc bận học hành, không có cách gì nghe kinh,
nên có thoái chuyển. Xin hỏi phải nên giữ tâm ban đầu như thế nào để không
thoái chuyển?
Đáp: Vấn
đề này phải có tâm nhẫn nại, trên “Kinh Kim Cang” có nói “hết thảy pháp
thành tựu do nhẫn”, bạn phải có thể nhẫn, cái tôi đang nói chính là tâm
nhẫn nại, đừng vội, cứ tuần tự dần dần tiến. Bạn là học sinh, 16 tuổi
là tuổi đi học, học nghiệp cũng rất quan trọng, nếu học Phật mà bỏ
học hành thì Phật cũng sẽ không đồng ý. Bạn nói xem vì sao Phật không
đồng ý? Học Phật là việc tốt, vì sao Phật không đồng ý? Sẽ làm cho
đại chúng thông thường trong xã hội phê bình “Anh xem, Phật giáo phá
hoại gia đình, phá hoại học nghiệp, phá hoại tiền đồ của anh, vậy thì còn
có thể học Phật không?” Đây chính là bạn đang phá hoại đi hình tượng
Phật giáo rồi, cho nên Phật pháp không cho phép. Trừ phi bạn phát tâm
xuất gia, cha mẹ ở nhà bạn đều đồng ý, bạn không đi học nữa, đây lại là
một chuyện khác. Đã là học sinh thì học hành nhất định phải đặt lên đầu
tiên, còn học Phật phải đặt ở thứ yếu, đây là thứ tự nhất định phải nắm
thật rõ ràng.
Thời học sinh, cho đến khi tốt nghiệp bước vào xã
hội, bạn ở trong xã hội từ công việc hoặc là sự nghiệp, lúc này học
Phật thì nên chú ý đến việc phải nghe nhiều. Có thời gian thì nghe, lúc
bận thì có thể buông xuống, có thời gian thì nghe nhiều, xây dựng tín
tâm. Phải cầu lý giải chính xác, chính là trong Phật pháp nói tín,
giải, xem trọng ở tín giải. Đến khi nào thì chúng ta mới thật sự lấy
học Phật làm chính? Đến khi buông xuống sự nghiệp, chắc khoảng tuổi
trung niên về sau, bạn buông xuống, sự nghiệp do con cái kế thừa, giao cho
chúng rồi, lúc này thì được. Giống như Hoàng cư sĩ ở Singapore, ngày
trước ông ấy kinh doanh khách sạn, đại khái ở rất nhiều nơi đều mở chuỗi
khách sạn. Hiện tại ông đã ngoài 60, giao hết sự nghiệp cho con cái, ông
cũng chẳng hỏi đến nữa, vậy được! Lúc này thì có thể được, chính thức hạ
công phu. Khi có nhiều việc như vậy, bạn giữ gìn tín giải không thoái lui
là được rồi. Học Phật như vậy khiến cho đại chúng thông thường trong xã
hội xem thấy cũng vô cùng hoan hỉ, vậy thì chính xác.
Hiện nay bạn đang đi học, bạn học Phật thì trong trường
đạo đức phải tốt, làm bài tập tốt, phải làm một tấm gương cho bạn
học, là Bồ-tát trong học sinh. Phải nên thực hành điều gì? Hành môn
chính là thực hiện “Đệ Tử Quy”, đối với Phật pháp, bạn nghe nhiều, liễu
giải nhiều, tín tâm không thoái lui. Đây chính là ở giai đoạn học tập
trước mắt của bạn, bạn sẽ thành công, nên học tập như vậy thì chính xác.
Hỏi: Câu hỏi thứ ba, ở ngay trong thế giới phồn hoa
này, tâm con thường bị cảnh giới chuyển. Con muốn tìm một nơi chuyên
tâm niệm Phật để sớm ngày cầu vãng sanh, nhưng bị sự nghiệp học hành và
người nhà chướng ngại. Xin hỏi ngoài việc cầu Phật Bồ-tát cảm ứng
ra thì con có thể làm gì khác?
Đáp: Đời
người ở thế gian nhất định phải có phương hướng, có mục tiêu, bất luận đời
sống của bạn là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bạn sẽ không bị cảnh giới
chuyển. Một phương hướng, một mục tiêu thì khẳng định bạn có thành
tựu, ở ngay trong đời sống của bạn, cho dù rất khổ, bạn cũng sẽ rất
vui sướng, đây là đạo lý nhất định. Sự lựa chọn phương hướng mục tiêu
của mỗi người không giống nhau, hai tuần trước chúng ta đã thấy, sự
vãng sanh của cư sĩ Hoàng Trung Xương ở Thâm Quyến, ông ấy cũng là một
phương hướng, một mục tiêu. Điều ông làm là gì vậy? Là làm một tấm gương
cho mọi người xem, niệm Phật ba năm, chân thật niệm Phật ba năm, thật
sự có thể vãng sanh không? Đã làm thí nghiệm cho mọi người chúng ta
xem. Chắc chắn là thật, không phải giả, nhưng ba năm đó phải tu học
như lý như pháp. Ông ấy thật sự buông xuống, thân tâm thế giới thật sự
buông xuống, ba năm không nói chuyện, đây là trợ duyên rất tốt. Nói
chuyện thì trong tâm sẽ có tạp loạn, ông không nói chuyện với người khác,
người ta cũng không nói chuyện với ông, như vậy thì dễ tu tâm thanh tịnh.
Điều kiện số một của vãng sanh, Tây Phương là Tịnh
Độ, trên kinh giáo Đại thừa nói rất nhiều, “Tâm tịnh ắt cõi Phật
tịnh”, tâm của bạn không thanh tịnh, sao có thể vãng sanh? Niệm
câu Phật hiệu này, công đức của Phật hiệu là gì? Là niệm đi hết thảy vọng
tưởng, phân biệt, chấp trước của bạn, đắc tâm thanh tịnh. Vọng niệm
nhiều, tập khí nặng thì ý niệm mới khởi lên, một câu A-di-đà Phật đè nó
xuống, mỗi ngày đang làm việc này. Nếu như đối với danh văn lợi
dưỡng của thế gian này vẫn còn phân biệt chấp trước không buông xuống
được, vậy chẳng có cách gì. Bên này đè xuống, bên kia lại khởi
lên, đừng nói là ba năm không thành công, ba mươi năm cũng chẳng thành
công, đạo lý là ở chỗ này. Cho nên, nhất định phải buông xuống triệt
để. Cái mà bạn đè xuống là tập khí trong quá khứ, khi tập khí nổi nên
thì dùng Phật hiệu để đè xuống, khống chế nó. Thời gian hai, ba
năm thì thật sự khống chế được, khống chế được thì sẽ có cảm
ứng, sẽ có cảm ứng với A-di-đà Phật thì tâm của bạn thanh tịnh.
Cho nên, dùng cái gì để cảm? Chẳng phải cầu, không cần cầu, tâm
mình thanh tịnh, Phật sẽ biết, bên đó là Tịnh Độ, khẳng định sẽ vãng sanh
về bên đó. Chúng sanh có cảm, Phật Bồ-tát liền có ứng, cảm ở đây
không phải là ngày ngày cầu các Ngài, vậy thì quá khổ rồi, cầu Phật đến
giúp đỡ, đến cứu con, con phải đến thế giới Cực Lạc để hưởng phước. Ý
niệm này không được, ý niệm này thì không đi được, ý niệm này không thanh
tịnh, tậm địa không thanh tịnh, nhất định phải biết tâm thanh tịnh
thì sẽ cảm ứng, một niệm tương ưng một niệm Phật, đạo lý là ở chỗ
này. Cho nên, nhất định chúng ta phải tu tâm thanh tịnh, dùng phương
pháp niệm Phật để trừ đi vọng tưởng tạp niệm ở trong tâm, đây chính là
công phu niệm Phật. Cho nên, niệm Phật không thể hoài nghi, không thể xen
tạp, không thể gián đoạn, chỉ cần bạn có thể làm được ba điểm
này, công phu sẽ thành tựu.
Bạn trẻ này, phương hướng, mục tiêu của bạn là ở
đâu? Xem thấy thế gian này quá khổ, muốn cầu vãng sanh sớm một
chút, tâm lý này của bạn có phải là chạy trốn không? Bạn đến thế gian
này, Phật nói rất rõ ràng, dù là bạn đến để hưởng phước, hay là đến
để chịu tội, thì đều là nghiệp báo của bạn, nhân sanh thù
nghiệp. Đương nhiên, mình có phước cũng không muốn hưởng, mình có tội
cũng không muốn chịu, hai bên thật sự đều buông bỏ để cầu vãng sanh, đây
cũng là một con đường. Nhưng bạn nhìn thấy thế gian này khổ như
vậy, nếu như bạn có thể phát tâm đại thừa, ta phải làm một tấm gương
tốt để giúp chúng sanh ở thế gian này, đây chính là Bồ-tát phát tâm, không
như nhau.
Phàm là đại chúng trong xã hội, bất luận là kiến giải,
tư tưởng, ngôn hành có chỗ sai lầm, khi chúng ta biết rồi, xét đến bản
thân mình có hay không. Nếu không có, rất tốt, phải giữ gìn thật
tốt; Nếu có thì phải nhanh chóng sửa lỗi, bắt đầu làm từ chính
mình, đây chính là tu hành. Tu chính là sửa lại cho đúng, hành chính
là hành vi sai lầm, đem tư tưởng sai lầm, kiến giải sai lầm, ngôn
hành sai lầm mà sửa trở lại cho đúng là chân thật tu hành, bạn làm một tấm
gương tốt cho đại chúng trong xã hội. Tâm người thế gian không thanh
tịnh, người thế gian ngày ngày tạo nghiệp chướng, mình ở thế gian này
tu tâm thanh tịnh, không bị họ quấy nhiễu, mình tạo thiện nghiệp, không
tạo ác nghiệp, lâu ngày họ sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, chính mình
muốn sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc, khi nào muốn đi liền đi được
ngay, vì sao vậy? Tâm bạn thanh tịnh. Đối với thế gian này, thật sự
không có lưu luyến, không có mong cầu, chân thật làm được không tranh
với người, không cầu nơi đời, làm tấm gương tốt cho người thế gian
xem, đây gọi là chân thật học Phật. Ở trường, không những làm tấm
gương tốt cho bạn bè, cho thầy cô, mà còn làm tấm gương tốt cho xã
hội, đây là công đức vô lượng!
Tịnh Tông là Đại thừa, không phải tiểu thừa, đạo lý này
nhất định phải hiểu. Dùng phương pháp tiểu thừa, chỉ cầu tự lợi mà không
thể lợi tha, tâm hạnh này không thể vãng sanh, niệm Phật cũng không
thể vãng sanh. Thật sự có thể niệm Phật vãng sanh, nhất định phải
phát nguyện, khi ta sinh đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, gặp A-di-đà
Phật, được oai thần bổn nguyện của A-di-đà Phật gia trì thì nhất định phải
quay về Ta-bà để phổ độ chúng sanh, có tiêu chuẩn này mới được. Cho
nên, thế giới Tây Phương Cực Lạc không phải là trại tị nạn, không phải là đi
hưởng phước, mà đến đó để thành tựu đạo nghiệp, điều này phải
hiểu. Nếu ở thế giới này mà có cơ hội thành tựu đạo nghiệp, thì bạn
không được buông bỏ, vì sao vậy? Ở trên kinh, Phật đã nói cho chúng
ta rất rõ ràng, tu hành một ngày ở thế giới Ta-bà bằng với tu hành
một trăm năm ở thế giới Tây Phương Cực Lạc.
Cho nên, tu hành chân thật thành tựu, ở thế giới Ta-bà
nhanh chóng, tu hành ở thế giới Tây Phương Cực Lạc rất chậm
chạp. Hoàn cảnh tu hành ở nơi đó tốt, không có chướng ngại, tiến bộ
rất chậm. Thế giới Ta-bà, nơi này gọi là lên nhanh xuống nhanh, nếu
bạn đi lên, thoáng chốc liền lên rất cao, nếu bạn bị đào thải, cũng sẽ đào
thải rất nhanh, nơi này gọi là lên nhanh xuống nhanh. Làm sao bạn có thể
giữ được lên nhanh mà không xuống được? Cho nên, bạn hiểu Tây Phương Tịnh
Độ có bốn cõi, ba bậc, chín phẩm, vì sao chúng ta không chọn lấy cảnh giới
tối cao đó? Vì sao không lập chí cầu đến cõi Thật Báo Trang
Nghiêm, vãng sanh thượng thượng phẩm? Ở thế gian này của chúng ta một
đời có thể tu thành, đến thế giới Cực Lạc thì phải rất nhiều kiếp, không
phải là thời gian ngắn, phải hiểu đạo lý này. Phật đều giảng rõ ràng
cho bạn, nếu không giảng rõ ràng cho bạn thì bạn đến thế giới Cực Lạc, bạn
sẽ trách A-di-đà Phật, “Thế giới Ta-bà có cơ hội tốt như vậy, vì
sao Ngài gọi con đến đây, để cho con lãng phí thời gian dài đến như vậy?” Phật
toàn bộ đều giảng rõ ràng rồi, do chính bạn lựa chọn thôi. Chẳng qua thế
giới Cực Lạc là ổn định, ở đó chỉ có tiến về phía trước, không có thoái
lui, nhưng tiến bộ rất chậm, tình hình sự thật như vậy đều phải
hiểu.
Như trên “Kinh Hoa Nghiêm” đã nói rất rõ ràng, đặc
biệt là “Phẩm Tịnh Hạnh” hiện đang giảng, vừa mới giảng qua. Trong “Phẩm
Tịnh Hạnh”, vì sao cảnh giới thuận nghịch đến trước mặt Bồ-tát, chính
là trước mặt người tu hành, thì toàn bộ đều bình đẳng? Đó chính là tâm có
thể chuyển cảnh, đây chính là những gì trong kinh Lăng Nghiêm nói: “Nếu có
thể chuyển cảnh, tức đồng Như Lai”, điều này rất quan trọng. Cho nên,
người biết tu hành thì phải giống 53 tham sau cùng của “Kinh Hoa
Nghiêm”, đây là Thiện Tài thị hiện cho chúng ta, chúng ta phải biết
học tập. Các ngài ở trong thuận cảnh, thiện duyên tu điều gì? Không
sanh tham luyến, đây là biết tu hành; trong nghịch cảnh, trong ác duyên
không sanh sân giận. Tham sân si của bạn đoạn từ đâu? Phải ở trong
cảnh giới mà đoạn, đó là chân thật đoạn. Cảnh giới không hiện
tiền, bạn đi tìm thâm sơn cùng cốc để ở, để tu hành, không tiếp xúc
với bên ngoài. Tu suốt ba mươi năm, tâm địa rất thanh tịnh, cảm thấy không
tệ lắm, lại ra ngoài một chuyến, lập tức liền loạn mất rồi. Vì sao
vậy? Không trải qua khảo nghiệm. Bạn vào thâm sơn cùng cốc, đó là trốn
tránh, trốn tránh thì không được, bạn phải dũng cảm đối diện với hiện
thực, ở trong cảnh giới hiện thực mà đoạn tham sân si mạn, đây là
đoạn phiền não.
Đối với hết thảy người có địa vị thấp, người nghèo hèn không
sanh ngạo mạn, những người đó đến trước mặt, ta phải không sanh ngạo
mạn. Bất luận cảnh giới gì, nhất định phải đối trị phiền não tập khí của
bạn, vấn đề là bạn có thể nhận biết hay không, bạn có thể nhận được
lợi ích hay không, điều này rất quan trọng. Người thông thường, tập khí
rất nặng, thuận cảnh thì họ khởi tâm tham, sanh phiền não, ác duyên thì họ
sanh sân giận; gặp người có địa vị cao thì họ cảm thấy chính mình rất
hèn kém, chúng ta nói cảm giác tự ti của họ đã khởi lên, cảm thấy không
bằng người; gặp người thấp kém hơn họ thì họ ngạo mạn, đây gọi là tạo
nghiệp! Phật dạy chúng ta ở trong hết thảy cảnh giới phải tu tâm bình
đẳng, tu nhất tâm bất loạn, là “nhất tâm bất loạn” mà trên “kinh
Di-đà” nói. Đó là tiêu chuẩn tu hành của Tịnh Tông, bất luận là tụng
kinh, niệm Phật hay lạy Phật, thảy đều là một mục tiêu nhất tâm bất
loạn. Nhị tâm thì đã loạn, nhị tâm, khởi tâm động niệm thì đã
loạn, nhất tâm là tâm thanh tịnh, tam tâm nhị ý thì đã ô nhiễm. Chúng
ta ở trong cảnh giới phải biết dụng công, dùng công phu gì, dùng phương
pháp thế nào, nhất định phải rõ ràng, phải sáng tỏ.
Cho nên, người trẻ tuổi phải nên phát đại tâm, phải
chân thật học Phật thật tốt. Học Phật thì bất luận là thân phận
gì, nam nữ già trẻ, các ngành các nghề, hết thảy đều là Bồ-tát, đều
có thể hành Bồ-tát đạo, không nhất định phải xuất gia. Trong 53 lần
tham học có rất nhiều Bồ-tát thị hiện đều là tướng tại gia, thậm chí còn
chẳng học Phật, còn có người học ngoại đạo. Đó toàn là Bồ-tát, đều
làm ra tấm gương cho chúng ta xem, nói với chúng ta phải nên tu học Pháp
Đại Thừa như thế nào. Thế thì tôi nghĩ chúng ta thân phận là gì, hiện nay
sống ở trong hoàn cảnh thế nào, bạn cũng có thể tìm người tương tự như
bạn, bạn học với họ, thì bạn sẽ biết cách học như thế nào. 53 vị
thiện tri thức, có đủ nam nữ già trẻ, công việc ở các ngành các
nghề, bạn xem ngành nghề đó, biểu hiện của họ trong ngành nghề đó chính là
cách học thế nào.
Hỏi: Câu hỏi tiếp theo, nghe nói pháp sư Oánh
Kha sợ đọa địa ngục, phát tâm niệm Phật ba ngày vãng sanh. Đệ tử tự
biết thân ở trong thế giới phồn hoa này, tuyệt chẳng có định lực. Muốn noi
gương ngài, phải nên làm như thế nào?
Đáp: Bạn
mới 16 tuổi, bạn cũng không xuất gia, nếu bạn niệm Phật vài ngày mà
vãng sanh thì sẽ doạ người trên thế giới này chẳng dám niệm
Phật. Không thể niệm Phật, vừa niệm thì bạn thấy đó, như vậy được
sao! Một mình bạn vãng sanh sẽ khiến ngàn vạn người đều không dám
niệm Phật, đều không thể vãng sanh. Bạn có nghĩ qua vấn đề này
chưa? Sự thị hiện đó của pháp sư Oánh Kha là đúng, là người xuất
gia, hơn nữa xuất gia thời gian rất lâu. Xuất gia không giữ thanh
quy, thường phá giới phạm quy, làm một số việc bất thiện, đó là do
phiền não tập khí của mình quá nặng. Trong hàng xuất gia làm ra thị hiện
này, đây là chính xác. Cho nên, nhất định phải nghĩ xem thân phận chính
mình hiện nay, hoàn cảnh sống, hoàn cảnh tu học của mình hiện
nay, đang là thời điểm nào. Bạn có thể học ngài Oánh Kha hay
không? Điều này nhất định phải biết, nhất định phải nghĩ đến.
Ngài Oánh Kha đã làm chứng minh cho chúng ta, trong
kinh Di-đà nói: “hoặc một ngày” đến “hoặc bảy ngày” có thể vãng sanh, ngài
đã làm ra thị hiện này. Hoàng Trung Xương đã làm thí nghiệm ba năm cho
chúng ta, điều này trong quá khứ có rất nhiều người đã hỏi tôi, trong
“Tịnh Độ Thánh Hiền Lục”, “Vãng Sanh Truyện” có rất nhiều người niệm Phật
3 năm, 5 năm thì vãng sanh. Có rất nhiều người đọc qua sách này hỏi
tôi, họ hỏi các vị ấy có phải là chỉ còn vừa đúng 3 năm tuổi thọ, 5 năm
tuổi thọ, niệm xong thì [thọ mạng] đến rồi hay không? Tôi nghĩ nếu là
một người, hai người, hoặc là có thể có loại tình hình này, nhiều người
niệm Phật như vậy, điều này không thể được, tuyệt đối không phải là tình
hình này. Vậy phải nên nói như thế nào? Họ có tuổi thọ, công phu niệm
Phật của họ đến rồi, họ không cần [thọ mạng] nữa, vậy mới có thể nói được
thông, không mong muốn ở lại thế gian này nữa.
Nếu công phu thành tựu rồi, có muốn ở lại thế gian hay
không cũng không phải ý của chính họ. Bởi vì biết trước giờ lâm chung, tự
tại vãng sanh thì chúng ta rất rõ ràng, rất sáng tỏ. Công phu thành
phiến, thượng phẩm thì được tự tại, thì có thể làm chủ chính
mình. Khi công phu thành phiến rồi, có muốn ở lại thế gian này nữa không? Xem
pháp duyên ở thế gian này, nếu chúng sanh có duyên với bạn, có duyên chính
là bạn giảng kinh thuyết pháp họ tin tưởng, họ có thể lắng nghe, họ có thể
y giáo phụng hành, đây chính là có duyên, vậy thì bạn nhất định phải giúp
họ; nếu không có duyên, cho dù bạn có lòng tốt khuyên họ, họ sẽ không
tin tưởng, họ không có tín tâm đối với bạn, chính là không có
duyên. Không có duyên thì có thể đi, có duyên thì phải dẫn thêm mấy
người cùng đi, đây là đạo lý nhất định.
Duyên có cạn có sâu, thiện căn có dày có mỏng, ở đây
tình hình đều không giống nhau. Đương nhiên quan trọng nhất là thiện căn
sâu dày, duyên cũng sâu dày, một đời này gặp được bạn, họ nhất định được
độ, khẳng định sẽ vãng sanh. Khuyên một người vãng sanh chính là giúp một
người làm Phật, trong bài kệ Đại Từ Bồ-tát nói rất rõ ràng, đây là
việc tốt. Thiện căn không đủ độ sâu, phải giúp họ nâng lên, một đời
này có thể vãng sanh không? Điều đó chẳng nhất định, nói chung là, ở
ngay trong một đời này, thiện căn của họ được nâng lên; không có thiện
căn, có duyên với bạn, bạn gieo chủng tử Phật pháp cho họ, đó gọi là “Một
khi nghe qua tai, vĩnh viễn thành hạt giống đạo”, đây là việc tốt.
Ngày nay bạn xem thấy thế giới phồn hoa này, thế giới
phồn hoa rất đáng thương, những năm đầu Dân Quốc, Tô Mạn Thù nói thế giới
này là thế giới bi thảm. Ông ấy cách chúng ta khoảng gần một thế
kỷ, hiện nay thế giới này so với thế giới một thế kỷ trước lại càng
thê thảm hơn, càng đáng thương hơn. Cho nên, khó được nhất là chúng
ta vào lúc này phải giác ngộ, phải hồi đầu, phải học Thích-ca Mâu-ni
Phật, Thích-ca Mâu-ni Phật là đến để giúp chúng sanh khổ nạn. Học
Thích-ca Mâu-ni Phật, ta không có trí tuệ, ta cũng không có phước báo, ta
dùng điều gì để trợ giúp? Phật nói với chúng ta, “hết thảy chúng sanh đều
có trí tuệ và đức tướng Như Lai”, câu nói này nói một cách
khác, phước báo của bạn, của tôi, của họ là bình đẳng với Phật, trí
tuệ cũng là bình đẳng, tại sao nói không có trí tuệ, không có phước báo để
giúp đỡ chúng sanh? Có! Có nhưng không thể hiện tiền, không thể hiện
tiền là do chính mình có nghiệp chướng, bạn chỉ cần buông xuống nghiệp
chướng, thì trí tuệ, phước báo liền hiện tiền.
Đây là chúng tôi ngay trên bục giảng thường hay nhắc
nhở mọi người, buông xuống chấp trước đối với hết thảy người, việc,
vật, bạn sẽ có tiểu ngộ, trí tuệ tiểu ngộ đó cũng vượt quá phú quý
trời người rồi, trong Phật pháp nói bạn đắc chánh giác. Đây là người
nào? Là A-la-hán, Bích-chi Phật. Chỉ cần chính bạn chịu buông
xuống, chánh giác là vốn có, phước báo cũng là vốn có. Bạn có thể buông
xuống phân biệt, bạn chính là Bồ-tát, buông xuống khởi tâm động niệm, bạn
liền thành Phật. Trong kinh giáo Đại thừa thường nói, phàm phu thành Phật
trong khoảng một niệm, một niệm đó buông xuống triệt để. Người xưa có
trường hợp, đại sư Lục Tổ Huệ Năng của Thiền tông chính là tấm gương
tốt, Ngài là 24 tuổi, triệt để buông xuống, minh tâm kiến tánh, kiến tánh
thành Phật, năm đó là 24 tuổi. Ngài có thể làm được, vì sao chúng ta
không làm được? Nguyên nhân không làm được, không gì khác, tham luyến
ngũ dục lục trần, cho nên bạn không làm được. Bạn có thể nhìn rõ ràng
ngũ dục lục trần, đã nhìn thấu, “Phàm những gì có tướng đều là hư vọng”, bạn
sẽ không tham nữa. Nếu như bạn nhìn rõ ràng nhân quả rồi thì bạn sẽ
biết tham sân si mạn không phải là thứ tốt, khẳng định sẽ chiêu cảm ác báo
đời sau, bạn còn dám không?
Cho nên, giáo dục nhân quả mặc dù không thể dẫn con người
đến triệt ngộ nhưng nó cho con người tâm cảnh giác rất lớn, dạy bạn
khởi tâm động niệm đều là nghiệp, tạo tác thì sẽ nghiêm trọng
hơn. Việc này trong “Liễu Phàm Tứ Huấn” đều có. Cho nên, giáo dục nhân quả
vô cùng quan trọng đối với thế gian hiện nay, đại sư Ấn Quang đã làm thị
hiện cho chúng ta, cả đời lão nhân gia ngài có thể nói là toàn tâm
toàn lực đề xướng giáo dục nhân quả. Cho nên, chúng tôi đem “Liễu Phàm Tứ
Huấn”, “Cảm Ứng Thiên”, “An Sĩ Toàn Thư” đều muốn làm thành phim
truyền hình, dùng phương pháp phim truyền hình để hoằng dương giáo
dục nhân quả, khiến cho mọi người giác ngộ. Hiện nay bạn dùng cách
khác khuyên họ, họ không tin tưởng, rất khó tiếp nhận; bạn nói đến báo
ứng, họ nhìn thấy sự việc này họ sẽ sợ hãi.
Cho nên, đời người ở thế gian này phải xác định phương
hướng, mục tiêu, chân thật có thể buông xuống được sẽ nắm chắc phần vãng
sanh. Không nắm chắc phần vãng sanh, vẫn là việc vướng mắc trong tâm quá
nhiều, không thể một dao chặt đứt. Chân thật có thể buông xuống,
chướng ngại nào cũng không còn, bất luận làm sự nghiệp gì cũng đều sẽ viên
mãn thành tựu, vì sao vậy? Không vì chính mình, vì xã hội, vì chúng
sanh. Làm thành công rồi, chúng sanh có phước, làm không thành công,
chúng sanh không có phước, chẳng liên quan đến mình, bạn nói xem tự tại
biết bao! Có ngã ở trong đó thì không tự tại, bạn sẽ có được mất, sẽ
có tốt xấu, vậy sẽ tạo nghiệp; vô ngã sẽ không tạo nghiệp, những gì
vô ngã tu được, Phật pháp gọi là Tịnh nghiệp. Phật đều khuyến khích chúng
ta, ở thế gian phải học giống như Bồ-tát, tạo tịnh nghiệp, không tạo
ô nhiễm, ác nghiệp, vậy thì đúng. Đoạn ác tu thiện, không vi chính
mình, mà vì người khác. Chính mình phải làm thật nghiêm túc, vì người
khác là làm tấm gương cho người, dùng thân này để khơi dậy người khác, làm
thân giáo, “Học vi nhân sư, hành vi thế phạm”, đây là đại công
đức! Làm tấm gương cho người khác xem, học Phật Bồ-tát, vậy thì
đúng.
Phía dưới là câu hỏi của đồng học Hồng Kông, có bốn câu
hỏi.
Hỏi: Thứ nhất, nếu cảm
thấy thân thể của mình yếu ớt, có vẻ như có chiều hướng bị dựa thân, phải
nên dùng thái độ gì để đối diện?
Đáp: Thân thể yếu ớt chính là duyên để
linh quỷ dựa vào, linh quỷ dựa thân sẽ tìm dạng người này. Thân thể
của bạn khoẻ mạnh, dương khí rất thịnh thì linh quỷ nhìn thấy bạn đều
tránh xa, không dám lại gần bạn. Cho nên, việc chúng ta chăm sóc thân thể
là rất quan trọng. Chăm sóc thân thể, thân thể và tinh thần có quan hệ mật
thiết, tinh thần và tư tưởng cũng có quan hệ mật thiết, con người
phải thường giữ gìn chánh niệm, thiện niệm, có chánh niệm, thiện niệm thì
dương khí sẽ đầy đủ, nếu vọng niệm rất nhiều, tạp niệm rất nhiều thì
thân thể rất yếu ớt, quỷ thần thường sẽ tìm đến bạn. Nhưng tìm đến
bạn cũng phải có duyên với bạn, không có duyên họ sẽ không dám dựa
thân. Họ dựa thân hình như cũng cần phải có quỷ thần cấp trên phê
chuẩn, nếu họ không có duyên với bạn thì cấp trên không đồng ý, không thể
được. Do đó có thể biết, quỷ thần dựa thân còn phải có duyên phận.
Có loại chiều hướng này thì có vẻ như vẫn không hẳn bị
dựa, chính là có một chút cảm ứng như vậy, lúc này thì dễ xử
lý, là như tôi vừa mới nói, thời thời khắc khắc giữ gìn chánh
niệm. Mỗi ngày tụng kinh, niệm Phật, dưỡng chánh khí của chính
mình, niệm niệm vì chúng sanh khổ nạn mà nghĩ nhiều hơn, đừng nghĩ
cho chính mình. Nghĩ cho chính mình mà không quan tâm đến người khác, ý
niệm này là xấu nhất, vậy sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn; niệm niệm
vì người khác mà nghĩ, không nghĩ cho chính mình thì năng lượng sẽ bổ sung
vào chính mình, chính mình có thể có được năng lượng rất lớn, sẽ không
phân tán mất. Tâm lý của bạn khoẻ mạnh thì chắc chắn có ảnh hưởng đến thể
chất. Cho nên, bạn xem “Tiểu Viện Sơn Tây”, tôi đã báo cáo với các vị
cũng rất rõ ràng, tại sao bệnh nan y khi niệm Phật thì lại khỏe ra như
vậy, hơn nữa không phải một người, có bốn mươi người, đó không còn là ngẫu
nhiên nữa; một, hai người có thể là ngẫu nhiên, bốn mươi người tuyệt đối
không phải là ngẫu nhiên.
Trường hợp này ở Trung Quốc Đại Lục còn rất nhiều, tôi
đã khuyên họ tiếp tục đi phỏng vấn. Chính là bác sĩ tuyên bố bệnh đã không
thể trị được nữa, cũng chính là người thông thường chúng ta nói là chờ
chết, ở trong tình hình này, họ mới chân thật buông xuống tất cả. Biết
thọ mạng không còn lâu nữa, bác sĩ nói thọ mạng của bạn chỉ còn có 3
tháng, bạn nghĩ xem, còn cái gì không thể buông xuống? Chân thật
buông xuống, vậy tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ mới khẩn thiết. Vì
sao niệm xong lại khỏe ra vậy? Mạng của họ chưa tận, vẫn còn thọ
mạng, họ cũng không nghĩ “tôi cũng không cần thọ mạng nữa”, họ
không có ý niệm này, cho nên họ niệm liền khỏe ra, là đạo lý như
vậy. Nếu đúng lúc thọ mạng của họ đến thì niệm rồi liền đi, thọ
mạng của họ không đến, vẫn còn thọ mạng.
Đây là việc tốt, làm mô phạm cho đại chúng, để mọi
người sáng tỏ. Hiểu rõ bên trong có đạo lý rất quan trọng, chính là ý
niệm có thể trị bách bệnh. Hiện nay sinh lý học đã nói rõ với chúng
ta vì sao lại sanh bệnh? Trong tế bào của bạn bị nhiễm virus, tế bào
vốn là bình thường, hiện nay biến thành tế bào mang virus, loại tế bào này
nhiều thì bạn sẽ sanh bệnh. Trong các cơ quan quan trọng, nếu có quá nhiều
tế bào virus thì chân thật là đòi mạng rồi. Thuốc thang không gì hơn
là nhằm hoá giải virus trong tế bào, Đông y nói là giải độc, tây y gọi là
tiêu độc. Tâm tiêu độc rất hung ác, tiêu diệt hết. Vừa tiêu diệt, tế
bào xấu, tế bào chứa virus bị tiêu diệt rồi, tế bào tốt cũng đồng thời bị
tiêu diệt luôn, chúng sẽ sinh ra tác dụng phụ. Tác dụng phụ chính là
đạo lý này, tốt hay xấu, toàn bộ đều giết hết, cho nên đây không phải
là biện pháp. Đông y là muốn khôi phục nó lại bình thường, hi vọng khôi
phục tế bào mang virus trở lại bình thường, cho nên Trung Quốc là dùng để
hòa hoãn, hòa dịu.
Bạn thật sự phải hiểu đạo lý này, dùng ý niệm khôi phục
tế bào mang virus trở lại bình thường là hiệu quả nhất, hơn nữa không
có chút tác dụng phụ nào. Phật nói với chúng ta, trong chúng ta, phàm
phu thông thường có tham sân si mạn, tham sân si gọi là tam độc, cho
nên thân thể người nào mà chẳng có độc? Chẳng qua có nặng nhẹ khác
nhau, nếu vấn đề tham sân si mạn rất nghiêm trọng, virus bên ngoài
rất dễ nhiễm vào; nếu tâm địa của bạn thanh tịnh, tam độc phiền não bên
trong rất nhẹ, cho dù bên ngoài có virus, cũng chẳng dễ bị nhiễm, đạo lý ở
chỗ này. Nếu chúng ta bị nhiễm, thì phải nỗ lực tu thiện, đoạn
ác tu thiện, để cho chính mình khôi phục tâm thanh tịnh, tế bào nhiễm
virus bên trong sẽ khôi phục bình thường, khôi phục lại bình thường
thì bệnh không còn nữa. Niệm Phật trong “Tiểu Viện Sơn Tây” là đạo lý
này, không phải là không có đạo lý, cho nên nhất định phải
hiểu, họ dùng tâm chân thành để niệm, dùng tâm thanh tịnh để niệm.
Cho nên, người học Phật nói cảm ứng, Phật Bồ-tát cảm ứng,
Phật Bồ-tát gia trì, Phật Bồ-tát cảm ứng thế nào? Gia trì thế
nào? Chính là đạo lý này. Bạn sáng tỏ đạo lý này thì hiểu được, chúng
ta y theo giáo huấn của Phật Bồ-tát mà làm, chính là Phật gia trì, chính
là Phật bảo hộ. Phật dạy chúng ta nhất định dùng tâm chân thành, thanh
tịnh, bình đẳng; tâm chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, ý niệm này sẽ
hoá giải tế bào nhiễm virus, khôi phục lại bình thường. Đến sau cùng
vẫn là tự mình độ chính mình, nhưng phương pháp là Phật dạy, đây là chân
thật. Chỉ cần chính mình thân tâm khoẻ mạnh, thì không còn lo sợ bị dựa
thân nữa, bạn sẽ không cảm thấy có chiều hướng bị dựa thân nữa.
Hỏi: Câu hỏi thứ hai, đối với những chúng sanh dựa thân
này, phải nên câu thông, hoá giải với họ như thế nào?
Đáp: Đây là đã bị những linh quỷ này dựa
thân, mấy năm gần đây, chúng tôi gặp việc này rất nhiều. Rất khó khiến
người ta tưởng tượng được trên thân một người có thể ở hơn một trăm linh
quỷ, hiện tượng rất đáng sợ! Cho nên chúng ta nhìn thấy họ khổ không
chịu nổi, bởi vì tính tình linh quỷ không như nhau, cũng không nhất
quán, bên này muốn thế này, bên kia muốn thế kia, bạn nói xem phiền phức
biết bao. Chúng tôi nhìn thấy đúng như vậy, biểu hiện đó của cô ấy là khổ
không nói nên lời. Bạn đi hoá giải, phần này nghe, phần kia không
nghe, bạn nói xem chung sống với hơn một trăm chúng sanh như vậy khó biết
bao. May là ở đây họ còn có người dẫn đầu, dường như họ có tổ chức,
có người đứng đầu, nhưng có không ít, có năm, sáu người dẫn đầu. Thật
sự là phải làm cho họ an ổn lại, phải khuyên bảo họ. May mà những linh quỷ
này cũng hiểu được, khiến cho người này chịu tội, chính họ cũng cảm thấy
là không nên, nhưng phải làm sao? Không ra được. Những linh quỷ này
muốn muốn ra hỏi họ nhưng không ra được. Vì sao không ra được? Bản thân cô
ấy quá căng thẳng, cô ấy vừa căng thẳng thì khác gì việc đóng hết toàn bộ
lối ra, tắc nghẽn rồi thì ra không được. Theo chúng tôi, chỉ cần cô ấy có
thể thả lỏng thư giãn, họ sẽ có cơ hội đi ra, vừa căng thẳng thì lối
ra lập tức bị chặn lại rồi. Cho nên phải hợp tác với họ, phải câu
thông với họ, phải hoá giải với họ.
Đại đa số đều có bốn loại quan hệ với người bị dựa thân
này, gọi là báo oán, đòi nợ, có những mối quan hệ này. Vậy nhất định
phải niệm Phật, tụng kinh, lạy sám hối, phải tự mình lạy, đem công
đức này hồi hướng cho họ, đại đa số đều có thể tiếp nhận. Nhưng bạn
nhất định phải định kỳ hạn cho họ, ví dụ như trong vòng 1 tháng 30
ngày, mỗi ngày tôi tụng một bộ “Kinh Địa Tạng”, dùng 30 bộ “Kinh Địa
Tạng” để hồi hướng cho quý vị. Đôi khi họ tiếp nhận, đến sau một
tháng thì đúng thật họ đã đi rồi. Hoặc là niệm Phật hiệu, tôi mỗi
ngày niệm mấy ngàn tiếng, niệm một vạn tiếng Phật hiệu, chuyên môn niệm vì
họ, họ mới có thể có được lợi ích. Họ còn có yêu cầu, họ muốn
tìm một nơi để tu hành, không có chỗ đi, chúng ta có thể giới thiệu cho
họ, để cho họ rời đi đến chỗ tốt, họ cũng sẽ đi. Những phương pháp
này là sống động, không phải chết cứng. Cho nên, nhất định phải hỏi họ, vì
sao lại dựa thân, bạn phải hỏi họ, quý vị từ đâu tới? Quý vị là người thế
nào? Là ở cõi nào? Quý vị đến có mục đích gì? Có yêu cầu gì? Chúng ta
có thể làm họ hài lòng, vậy là được, thông thường đều có thể nói ra được.
Hỏi: Vấn đề thứ ba, niệm Phật ở niệm Phật
đường, nếu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liệu có nên tiếp tục kiên trì, hay là
nghỉ ngơi đầy đủ để cho tinh thần, thể lực được tốt hơn rồi mới dụng công
tiếp?
Đáp: Khi xưa Lão hoà thượng Đế Nhàn dạy
ông thợ vá nồi, các vị đều biết, ông thợ vá nồi niệm Phật ba năm,
đứng mà vãng sanh, vô cùng khó được, quá thù thắng. Ông cũng là biết
trước giờ đi, ông cũng là không cần thọ mạng, buông xả hết. Phương
pháp Ngài dạy rất hay, vô cùng thích hợp với người tu hành thời nay, niệm
mệt rồi thì nghỉ ngơi, khi nào niệm mệt rồi thì khi đó nghỉ ngơi, để cho
thân tâm của bạn đều không có áp lực; nghỉ ngơi xong rồi lại tiếp tục
làm, như thế không gọi là nghỉ ngơi, mà gọi là không gián
đoạn. Bởi vì bạn không có tinh thần, không có thể lực nên bạn không
thể không bị gián đoạn, hơn nữa còn sanh phiền não. Cho nên, phương pháp
này của Lão pháp sư Đế Nhàn đích thực là phương tiện thiện xảo, bất
luận đối với nam nữ già trẻ, các ngành các nghề đều có lợi ích.
Ở ngay trong đời sống thường ngày, nếu công việc của chúng
ta không dùng đến đầu óc mà dùng đến thể lực, thì Phật hiệu đều có thể
không gián đoạn, vừa làm việc vừa niệm Phật trong tâm, đừng niệm ra
tiếng, việc gì đến thì làm. Nếu phải dùng suy nghĩ, vậy thì không thể
không buông xuống, nhưng khi không suy nghĩ nữa thì bạn có thể nhớ
khởi lên câu Phật hiệu, thời thời khắc khắc có thể khởi được lên, đó là
việc tốt. Nhất định không được miễn cưỡng, miễn cưỡng rất không tốt. Những
năm đầu trước khi tôi xuất gia, còn là cư sĩ, cùng ở am tranh với pháp sư
Sám Vân. Lúc đó ở am tranh rất là khổ, đúng là am tranh thật sự, bốn
bức tường xung quanh là vách đan bằng tre, trát một lớp bùn lên để che gió
che mưa, phía trên mái lợp cỏ tranh, đúng tên gọi là am tranh. Trên
núi không có điện, cho nên đến tối đi ngủ thì ngủ rất sớm, buổi tối chúng
tôi tám giờ đã đi ngủ rồi, ngủ sớm nhất định dậy được sớm, hai giờ
sáng đã thức dậy. Tôi trải qua đời sống nửa năm như vậy cùng
Ngài, cảm thấy cũng rất thoải mái.
Đến thời khoá sáng thì thắp một ngọn nến nhỏ, đương
nhiên không thể xem sách, gọi là ánh sáng leo lắt. Năm người ở trong
am tranh, thời khoá sáng chính là lạy Phật, vận động rất tốt, hai giờ sáng
thức dậy lạy Phật hai tiếng. Lão pháp sư Ngài cũng rất hay, người nào
lạy của người đó, cũng không ghi chép số lượng; có người lạy được nhanh,
có người lạy rất chậm, cho nên Ngài không đánh khánh dẫn. Đánh khánh
dẫn mọi người cùng đứng dậy như nhau, đứng lên lạy xuống đồng thời thì
người thể lực khoẻ cảm thấy bạn quá chậm, người thân thể yếu thì cảm thấy bạn
quá nhanh, đều khiến cho người ta sanh phiền não. Ngài để mỗi người
tự lạy theo cách của mình, vậy thì không sanh phiền não, phương pháp này
hay. Đến bình minh, khi mặt trời ló dạng, chúng tôi sẽ cùng mọi người
làm thời khoá sáng, chính là Tam Quy Y. Bình thường tụng kinh, mỗi
người là làm theo cách của chính mình.
Lúc đó ở trên núi thì tôi trẻ tuổi nhất, tôi 31
tuổi, có ba người xuất gia, còn có lão cư sĩ 69 tuổi, đương nhiên tôi
phải chăm sóc đời sống của mọi người. Cho nên tôi ở trên núi làm nghĩa
công, thổi cơm, giặt quần áo, làm thay cho họ, dọn dẹp vệ sinh môi
trường đều là tôi làm, đây là tu phước, chút nền tảng phước báu là từ đó
mà tu. Cho nên mới bước vào cửa Phật, học giới 5 năm, chính là vì
thường trụ mà làm việc, mà tu phước. Phước tuệ song tu, phước ở trước, tuệ
ở sau, bạn không có phước báo, một chút phước báu hưởng hết rồi thì làm
sao? Nhất định phải tu phước báo trước. Ngủ sớm dậy sớm thật sự là
rất tốt đối với dưỡng thân thể, tôi xem thấy bài viết của giáo sư Lưu ở
Bắc Kinh, tôi nghĩ mọi người các bạn cũng đều xem qua, tôi có cảm xúc
rất lớn. Sau khi tôi rời am tranh thì không có đời sống có quy luật như
vậy nữa, không có nữa. Tôi học giáo với Thầy Lý, thường thì buổi tối
làm đến một, hai giờ, có khi đến lúc trời sáng mà vẫn chưa ngủ. Nhưng
thân thể rất tốt, tôi nghĩ sự huấn luyện trong sáu tháng đó vô cùng quan
trọng, ngủ sớm dậy sớm.
Pháp sư Sám Vân lớn hơn tôi một giáp, chúng tôi đều là
tuổi Mão, lớn hơn tôi một giáp, năm nay Ngài 92 tuổi, vẫn còn sống! Khi
còn trẻ tuổi thì thân thể không tốt, là cái bình đựng thuốc, trong
phòng của Ngài, bình lớn bình nhỏ tổng cộng xếp mấy chục bình, vậy mà có
thể sống nhiều tuổi đến vậy. Cho nên, tôi đã nghĩ xem là nguyên nhân
gì? Ngủ sớm dậy sớm, vô cùng có đạo lý. Tám giờ tối đã đi
ngủ, sáng sớm tôi nghĩ hiện tại Ngài khoảng 2 giờ đã dậy rồi, cũng có
thể là ba, bốn giờ đã dậy, đây là khẳng định. Cho nên trong đạo dưỡng
sanh thì ngủ nghỉ được quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không thể lơ
là. Ngủ giờ Tý, Ngọ rất quan trọng, chính là giờ Tý, 11 giờ đêm đến 1
giờ sáng, là giờ quan trọng nhất. Bạn có thể đi ngủ trước 10
giờ, công việc quá nhiều thì để sáng sớm mai làm. Hiện nay tôi buổi
tối đều là 10 giờ đi ngủ, rất tốt, dưỡng thành thói quen, buổi sáng
tôi 4 giờ dậy. Bạn xem từ 4 giờ, đến 8 giờ sáng thì ăn sáng, là 4
tiếng đồng hồ, 4 tiếng này làm được rất nhiều việc, lại rất thanh tịnh,
cũng chẳng có người làm phiền, công khoá chủ yếu đều là hoàn thành trong 4
tiếng này.
Hỏi: Câu hỏi thứ tư, họ hỏi: Đệ tử làm nghề
giám đốc sản xuất phim, xin hỏi, phía dưới có bốn vấn đề nhỏ, thứ
nhất là ảnh hưởng của nghề làm phim đối với chúng sanh, nếu đệ tử chỉ phụ
trách sản xuất thì vẫn phải chịu toàn bộ trách nhiệm nhân quả đúng không?
Đáp: Đúng
vậy, không sai chút nào. Những năm đầu tôi ở Đài Loan giảng kinh, thư
viện của chúng tôi -Thư viện Cảnh Mỹ, là một nơi cách không xa trường báo
chí, là trường chuyên cho ngành báo chí. Trong đó đã có đồng học
ngành điện ảnh đến nghe kinh, tôi đã khuyên anh ấy chuyển
hướng, tuyệt đối đây không phải là ngành nghề tốt. Điện ảnh là giáo
hóa chúng sanh, nếu nội dung bạn diễn là sát đạo dâm vọng, bạo lực sắc
tình, bạn dạy hư người ta rồi, quả báo chắc chắn là ở địa ngục
A-tỳ. Tại sao lại làm loại nghề nghiệp này? Cho nên đây không phải là
nghề nghiệp thiện, phải tránh xa.
Hỏi: Thứ hai, đệ tử từng tán thành việc sản xuất bộ phim
“Đại thoại Tây Du”, vì có dính dáng đến Đường Tam Tạng, xin hỏi nhân quả
như thế nào?
Đáp: Nhân quả thì bạn phải đi tìm Đường
Tam Tạng. Bộ phim này phải xem bạn từ góc độ nào để quan sát, phim
ảnh mang tính giải trí, nếu bạn dẫn dắt người khác nhận thức sai lầm về
Phật pháp thì tội lỗi này quá nặng; nếu muốn thật sự chuyển thể
truyện ký của Đại sư Huyền Trang, vậy rất tốt, đó là điều tích cực. Bạn
hiểu rõ cuộc sống của Ngài, hiểu rõ Ngài đã trải qua quá trình đến Ấn Độ
du học, thỉnh kinh, sau khi trở về thì phiên dịch, cống hiến đối với
văn hoá truyền thống Trung Quốc, đối với Phật pháp thì tuyên dương chánh
pháp, đây là việc tốt, đây là có công đức, không những không có lỗi,
mà còn có công đức. Cho nên, bản thân điện ảnh không có thiện
ác, chính là xem người sản xuất như bạn dẫn dắt xã hội đại chúng như thế
nào, bạn đi theo hướng tích cực, hay là theo hướng tiêu cực, cái này
phải gánh lấy trách nhiệm nhân quả.
Hỏi: Thứ ba, anh ấy hỏi: con có nên đổi nghề, tránh
việc tạo nghiệp nặng hơn khi có nhiều nhân tố không thể khống chế
được?
Đáp: Hoàn toàn chính xác, nếu các
vị cùng làm với nhau có sự cảnh giác cao như vậy, có chí đồng đạo hợp
thì các vị có thể ra ngoài tổ chức một công ty, chuyên môn chuyển thể các
câu chuyện nhân quả báo ứng, tôi nghĩ cái này cũng sẽ rất được hoan
nghênh, đây là việc tốt. Thiện có thiện quả, ác có ác báo, những câu
chuyện như vậy trên kinh Phật nói rất nhiều, trong sách xưa của Trung Quốc
cũng rất nhiều, đều là nói nhân quả báo ứng. Đưa những câu chuyện này
lên màn ảnh, cũng không nhất định làm phim dài tập, làm bộ ngắn, nhiều
nhất là hai tập, giống như trước đây tôi xem đĩa “Liêu Trai Chí Dị” có
người đã chuyển thể, đều là bộ ngắn, nhiều nhất là hai tập, thông
thường đều là một tập. Trong “Liêu Trai” cũng nói nhân quả báo
ứng. Cho nên, các tác phẩm văn học thời xưa của Trung Quốc, đại đa số
vẫn còn có thể tuân thủ nguyên tắc chỉ đạo của Khổng Phu Tử. Nguyên
tắc chỉ đạo của Khổng Phu Tử chính là ba chữ “Tư Vô Tà”, để cho bạn xem
rồi thì không khởi quan niệm sai lầm, tư tưởng sai lầm. Đây chính là tác
phẩm tốt, có ích đối với thế đạo nhân tâm, đây chân thật là đề xướng giáo
dục nhân quả. Nếu có thể chí đồng đạo hợp thành lập một công
ty, chuyên môn theo hướng này mà đi, đó là công đức vô lượng, đó là
Bồ tát trong giới điện ảnh. Ngành nghề nào cũng có thể tu hành thành
Phật, ngành điện ảnh cũng không ngoại lệ, chỉ là xem cách bạn làm như thế
nào thôi.
Hỏi: Thứ tư, điều cuối cùng, anh ấy hỏi: con
hi vọng sưu tập các câu chuyện nhân quả thời nay, sản xuất thành đĩa
DVD. Noi gương Ngài, không giữ bản quyền, miễn phí lưu thông. Xin hỏi
con có thể làm không?
Đáp: Có
thể làm, đây chân thật là sự nghiệp Bồ-tát, thật sự là đại từ đại bi phổ
độ chúng sanh. Ở đây nói đến bản quyền, khái niệm bản quyền không
biết là do ai phát minh ra, người phát minh ra cái này chắc chắn ở trong
địa ngục, vĩnh viễn không thể thoát thân. Vì sao vậy? Ngày nào đó thế gian
này không còn bản quyền nữa thì họ có thể thoát ra, chỉ cần có người còn
giữ bản quyền, họ sẽ không thể thoát ra. Nhưng mà trong đây có thiện,
có ác, nếu là việc ác, bản quyền khống chế, không để cho cái ác lan
rộng, thì đây là việc tốt; nếu là thiện mà sở hữu bản quyền, nếu
thiện không thể lưu thông thì tội quá lớn rồi! Vậy thì vô cùng nghiêm
trọng. Trung Quốc từ xưa đến nay, không nghe qua chữ như “sở hữu bản
quyền”. Sách xưa đều là “hoan nghênh in ấn, công đức vô lượng”, sách
tốt, việc tốt thì hi vọng người người đều có thể học được. Những thứ hiện
tại toàn là có bản quyền, có hạn chế vô cùng lớn đối với chúng ta.
Chúng ta ở trên thế giới này nói thật ra là nhỏ như hạt
bụi, chẳng tiếng chẳng tăm. Cả đời tôi đến nay đã 80 tuổi rồi, vẫn
một thân một mình, bên cạnh ngay cả người chăm sóc tôi còn chẳng
có. Nhà tôi ở, các vị biết là của bà cụ Trần, tầng lầu này là do bà
ấy quyên tặng. Căn nhà đó của bà, không phải là tặng cho tôi, mà cho tôi
mượn để ở, quyền sở hữu là của bà, quyển sử dụng là của tôi. Bà chỉ
đưa cho tôi một chìa khoá, mở cửa là được rồi, hết thảy tiền thuế,
điện thoại, điện nước trong đó đều là bà trả, tôi đều không biết. Cho
nên ở rất vui sướng, rất hạnh phúc, không phải bận tâm chút nào. Cái
gì cũng không có.
Bạn xem tôi giảng kinh nhiều năm đến vậy, tôi thường
hay nói, tôi giảng kinh không có thính chúng, dạy học không có học trò,
đều ở trong phòng thu, cho nên cả đời trải qua đời sống thanh tịnh tự
tại. Pháp duyên rất thù thắng, pháp duyên toàn thế giới, rất thù
thắng. Có rất nhiều pháp sư rất ngưỡng mộ, hỏi tôi: “Thưa pháp sư, vì
sao pháp duyên của ngài lại mạnh đến vậy?” Tôi nói rất đơn giản, không có
bản quyền, mọi người tuỳ ý lưu thông, tuỳ ý đi in ấn, không có bản
quyền, cho nên đã lưu thông rất rộng. Có một số tác phẩm của các pháp
sư, đằng sau là “sở hữu bản quyền, in ấn truy cứu”, không có người nào dám
đụng vào họ, đạo lý là ở chỗ này. Vậy bạn tự mình nghĩ xem, có
bản quyền tốt, hay không có bản quyền tốt? Có bản quyền, những thứ của bạn
là sản phẩm thương mại, lợi ích của bạn lập tức có được ngay, sách
của bạn bán cho người ta, tiền của bạn cầm trong tay, quả báo bạn đã nhận
luôn rồi, sau này sẽ không có nữa; nếu như không có bản quyền thì
phước về sau vô cùng tận! Con người không biết đạo lý này, cũng chẳng
phải cao sâu lắm. Cái gì cũng không cần, cái gì cũng có; cái gì cũng
muốn thì ngược lại không có. Cho nên nói, đừng đem những thứ của mình
ra làm sản phẩm thương mại để mua bán, đây là hết sức sai lầm.
Hiện tại vẫn có một số người to gan lớn mật, đem “Đại
Tạng Kinh” của Phật Thích-ca Mâu-ni in ấn ra, rồi cũng “Sở hữu bản quyền,
in ấn truy cứu”. Tội này quá nặng rồi, đây là vi phạm bản
quyền, những thứ của Phật Thích-ca Mâu-ni làm ra, làm sao họ có thể ăn
trộm bản in? Cho nên chúng ta không thể không biết, không có bản
quyền, miễn phí lưu thông, chân thật là vô lượng công đức. Đặc biệt
là những sách khuyến thiện về nhân quả báo ứng, kinh luận, thiện
thư, bao gồm cả những đĩa DVD này, phải có một công ty chuyên môn
chuyển thể những đoạn phim ngắn này, lưu thông không giữ bản
quyền, tôi tin là công đức vô lượng, tương lại sẽ thật sự phát tài
lớn.
Tốt rồi, hôm nay đã hết giờ rồi, chúng ta giảng đến chỗ
này.