Responsive Menu
Add more content here...

Người Xuất Gia – Ruộng Phước Của Trời Người

Có người nói “cơm áo gạo tiền”, là tất nhiên, cơm áo gạo tiền thì cứ lo, việc tới là làm. Quý vị lo đâu có được gì đâu vì làm thì cứ làm. Đa số mọi người điều có công việc làm ổn định. Như dịch covid vừa rồi, việc không ổn định, ở nhà có bán hàng online nhưng mà vẫn đủ sống. Trong mạng có phước là tự nhiên bán hàng online cũng có người mua. Trong mạng không có phước, phước báu mình kém thì bán hàng cũng không có ai mua, đi làm gì cũng không được. Có phước rồi mình chỉ làm là duyên thôi. Cho nên cứ yên tâm tin tưởng điều đó, cứ tự nhiên sống.

 

Cơm áo gạo tiền: ai mà chẳng lo. Có người nói người xuất gia sướng, không có lo cơm áo gạo tiền. Quý vị nghĩ kĩ lại xem người xuất gia đúng hơn là phải lo nhiều hơn người tại gia chứ. Người tại gia còn có đi làm, người xuất gia đâu có đi làm đâu nên không có tiền, mà tại sao người ta vẫn vui được. Nếu thật sự những người sống ở trong núi, nơi này nơi kia mấy ai cúng dường, mà tại sao họ vẫn vui vẻ, hoan hỷ. Đó là tin sâu nhân quả, Phật nói rồi: “còn đắp y này, còn đắp y cho dù một mảnh vắt vai thôi cũng là ruộng phước của chư thiên và loài người”, cho nên không bỏ đói được. Phật nói rồi “lưu lại Bạch Hào chi phước” là phước Bạch hào của Ngài để cúng dường cho Đệ tử đời sau. Nếu mà nói như vậy, quý vị lo cơm áo gạo tiền người xuất gia không lo được, chẳng lẽ người xuất gia cũng phải đi buôn bán? Đâu có đâu. Như hồi xưa Thiện Trang đã kể cho quý vị rồi, có lúc thật sự là không có tiền. Bây giờ là nhiều người biết hơn, có nhiều người cúng dường v.v… cũng đỡ hơn, lúc trước có giai đoạn khổ ơi là khổ, không có tiền, sống ngày nay không biết ngày mai mà. Thiện Trang cũng đã kể rồi, đi học ở trường Phật Học, lúc đó mỗi ngày chạy xe như vậy mà chỉ còn 50,000 ngàn trong túi thôi, làm sao bây giờ. Đổ xăng là mai không có tiền đổ xăng nữa rồi mà cứ hai ngày là đổ xăng một lần, lấy tiền đâu ra, không có tiền thật sự. Mà không biết sao vô đổ xăng tự nhiên có người thầy bạn cũng chạy đến đổ xăng và trả tiền luôn cho Thiện Trang. Đó là cảm ứng, còn 50 ngàn đưa xong là hết rồi, ngày mai lấy gì đâu. Nếu xe mà lủng bánh cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng đâu có bị sao đâu quý vị, tự nhiên lúc đó Phật Bồ-tát lo, thần Hộ pháp lo. Thậm chí về hết tiền không dám đi ra chợ, mà ra chợ ráng kiếm gì rẻ nhất có thể mua được. Đang lựa thì tự nhiên bà nào đến nói: “Thầy ơi! thầy cầm ít cải này về ăn”, Phật Bồ-tát biết, bớt mua được một thứ. Có giai đoạn Thiện Trang sống mấy tháng trời như vậy. Người xuất gia cũng khổ, người tại gia cũng khổ.

 

Thời sinh viên cũng vậy, thời đi học Đại học, hồi đó tiền mỗi tháng gia đình gửi lên một lần vào đầu tháng. Ba Thiện Trang thương Thiện Trang lắm, toàn gởi dư. Nhớ năm đầu đi học là 400 ngàn một tháng, vừa trả tiền nhà trọ tiền ăn, ba Thiện Trang thường hay gởi dư cho thêm 50 ngàn nữa. Lúc đầu ba Thiện Trang nói bao nhiêu, Thiện Trang trả lời là: con hỏi anh chị trên này, nói 400 ngàn một tháng là được. Mà 400 ngàn mình xài đâu có đủ, vật giá cứ lên liên tục. Rồi học sau này đi làm kiếm tiền thêm, có lúc cũng không có kiếm tiền được. Sau này cũng phải xin thêm thành 500 ngàn. Năm thứ hai thứ ba là khổ ơi là khổ, còn một tuần nữa mới tới ngày nhận tiền. Hồi xưa gửi tiền đâu có chuyển tài khoản, gửi qua bưu điện nhận lâu lắm. Thiện Trang với bạn cùng phòng chẳng còn đồng nào, bây giờ làm sao. Mình đã tính trước rồi đã mua thùng mì từ đầu tháng, mà mấy đứa bạn mỗi người xin một gói, xin một hồi hết. Một nhà trọ biết bao nhiêu phòng, nên xin là hết. Sẵn dịp bạn đi về nhà, phải cho bạn mượn tiền đi về. Chứ không đợi mười ngày nữa mới có tiền chắc là sống không nổi. Vậy là còn bao nhiêu tiền là đưa hết, gom ra chỉ đủ tiền cho bạn đi xe về, còn Thiện Trang sống bảy ngày còn lại để chờ bạn lên. Mà chỉ còn 5 ngàn đồng là đủ mua mì gói giấy. Hồi đó là 500 đồng một gói, mì đó người ta không có gói chỉ bán trong bịch. May mắn còn gạo với mì, còn chút nước mắm với dầu ăn để mà sống đợi bảy ngày sau bạn quay trở lên, thì mới có tiền sống. Có những giai đoạn sống khổ như vậy. Mà đợt đó là không có đi làm, đúng giai đoạn đó lại không đi làm thêm được, nếu đi làm thêm có tiền là mình xài thoải mái thời sinh viên.

 

Khổ cũng trải qua rồi, quý vị không có khổ bằng thời đó đâu. Thiện Trang nghĩ là Thiện Trang có những lúc khổ rồi, cho nên giờ Thiện Trang thấy bình thường. Cuộc sống tin là mình sẽ qua được. Thực sự mà nói từ khi mà tu hành, dù tu tại gia thôi cũng đúng như Kinh Địa Tạng nói: “đồ ăn uống dư dật“, không thấy thiếu nữa, thời nay tu hành không thấy thiếu đồ ăn, người xuất gia cũng vậy. Thiện Trang thấy hai Sư cô lên ở hang cùng ngõ hẻm, vậy mà có thiếu đồ ăn đâu. Mình cứ sợ hai cô thiếu, thì Thiện Trang nói: “hai cô bao giờ thiếu là báo bên thầy nhờ người đem qua cho”. Mà có bao giờ báo đâu, mà nói “tụi con không thiếu đồ ăn“. Thế là Thiện Trang nói: hai cô chỉ thiếu tiền thôi phải không. Đúng là thiếu tiền chứ không có thiếu đồ ăn. Cho nên phước nhà Phật lớn lắm, phải tin như vậy thì quý vị yên tâm tu hành. Quý vị làm gì cũng có tiền hết, yên tâm đi, phải tin như vậy thì mình mới an nhiên tự tại được, phải tin giống như ông Viên Liễu Phàm chứ.

 

(Trích trong bài giảng Kinh Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác – Đệ Tứ Thập Thất – Phước Huệ Thủy Văn – Buổi 2 (Bài 148/119)

Giảng giải: Thầy Thích Thiện Trang

Giảng ngày: 27.04.202)

 

Hoan nghênh phổ biến & chia sẻ

Trả lời 0