VẤN ĐÁP HỌC PHẬT
Tập 20
Chủ giảng: pháp sư Tịnh Không
Thời gian: 26/10/2007
Địa điểm: Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông
Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, mời ngồi.
Hôm nay có 39 câu hỏi, trước hết là câu hỏi của đồng tu trên
mạng.
Hỏi:
Câu hỏi đầu tiên, thế
gian ngày nay thường hay có việc ở chung với người mình không thích, xin hỏi
làm sao mới có thể thật sự giữ bình an, giảm thiểu lo lắng, khiến thân tâm an ổn,
chuyên chí hướng tu đạo?
Đáp: Đây là thắc mắc chung của rất nhiều đồng tu, câu hỏi rất
hay. Thật sự có nhận thức này, có nguyện vọng này thì nhất tâm niệm Phật cầu
sanh Tịnh độ. Làm thế nào có thể sống được an ổn ngay trong thế gian đang loạn?
Bạn nhất định phải học được nhìn thấu, buông xuống. Trong lúc chúng tôi giảng
kinh, thường hay nhắc nhở các bạn đồng học, nhất định phải biết ở trong đời này
không được kết oán thù với bất kỳ ai. Nhất định phải tu nhẫn nhục ba-la-mật, nhẫn
điều người khác không thể nhẫn, điều mà người thông thường không thể nhẫn thì
ta phải học có thể nhẫn. Đặc biệt là trong lời nói, thái độ, bất luận người
khác vô tình hay cố ý hủy báng ta, châm biếm ta, cười nhạo ta, thậm chí hãm hại
ta, nhất định không được để nó trong tâm, càng không được nói ra. Đây là gì?
Đây là tu nhẫn nhục ba-la-mật, vĩnh viễn giữ gìn tâm bình khí hòa, hơn nữa đối
với những người này không được sanh oán hận, không được sanh tâm báo thù. Nếu
công phu của bạn đạt đến một trình độ nhất định, bạn sẽ sanh tâm cảm ân đối với
họ. Vì sao vậy? Họ đến để thành tựu nhẫn nhục ba-la-mật cho bạn. Nếu những cảnh
giới này không hiện tiền thì nhẫn nhục ba-la-mật của bạn đến đâu để tu?
Trong kinh Kim Cang nói với chúng ta: “Hết thảy pháp thành tựu do nhẫn”, “Hết thảy pháp” này là bao gồm tất cả pháp thế gian và xuất thế
gian, học Đệ Tử Quy, học Cảm Ứng Thiên, học Thập Thiện Nghiệp, đặc biệt phải
ghi nhớ được bốn nguyện đầu tiên trong mười nguyện của Phổ Hiền Bồ-tát. Lễ kính
chư Phật, sanh tâm cung kính đối với tất cả người, không được phép khinh mạn,
phải sanh tâm cung kính. Nhìn thấy việc thiện của người khác, phải hoan hỷ tán
thán, tu tùy hỷ công đức. Nhìn thấy người khác làm việc sai thì tuyệt đối không
nói ra, điều này rất quan trọng. Siêng tu bố thí, sám hối nghiệp chướng, như vậy
nhất tâm niệm Phật thì nhất định có thể giữ bình an, nhất định sanh Tịnh độ.
Hỏi:
Câu hỏi thứ hai, chúng
con cùng nhau phát tâm in hơn một ngàn cuốn kinh Vô Lượng Thọ, chữ trong kinh rất
lớn, rất dễ xem dễ đọc. Sau khi in xong thì giữ một số bản lại niệm Phật đường
để dùng, số còn lại đều tặng cho các đồng học học Phật. Có một vị pháp sư nhìn
thấy kinh này, để lại ghi chú như sau ạ: “Loại sách này đã quá nhiều rồi, bạn
tiếp tục hỗ trợ in ấn phát tặng như vậy, xin hỏi bạn thật sự có công đức hay là
đang tạo nghiệp?” Đệ tử không biết là tạo nghiệp ở chỗ nào, xin lão pháp sư
khai thị, phải nên sám hối như thế nào?
Đáp: Bạn không tạo nghiệp, việc bạn làm là việc tốt, chính bạn phải
có niềm tin. Nếu gặp phải những sự việc này, loại sự việc như vậy ở trong xã hội
hiện nay rất nhiều, nếu họ nói bạn học Phật là tạo nghiệp, vậy thì bạn không học
Phật nữa sao? Họ nói bạn niệm A-di-đà Phật là tạo nghiệp, vậy thì bạn không niệm
A-di-đà Phật nữa sao? Đó gọi là tạo nghiệp thật sự rồi. Bạn có thể in kinh, đi
khắp nơi tặng cho người khác, đây là đại phước báo, đại công đức, đâu có lý nào
tạo nghiệp! Hy vọng bạn đừng nghe lời người khác nói, nếu bạn nghe người khác
thì đừng đến nơi này, chúng tôi ở nơi này là tuân theo giáo huấn của Phật: “Y pháp bất y nhân, y nghĩa bất y ngữ, y liễu
nghĩa bất y bất liễu nghĩa, y trí bất y thức”. Bạn là “y nhân bất y Phật”,
đây là tạo nghiệp; “y ngữ bất y nghĩa”, đây là tạo nghiệp, bạn phải hiểu sự việc
này. Bạn đọc kinh quá ít, mặc dù bạn ngày ngày đọc kinh, bạn chẳng hiểu gì đối
với ý nghĩa trong kinh.
Hỏi:
Câu hỏi thứ ba, đệ tử học
Phật, niệm Phật tu hành, nhất tâm cầu sanh Cực Lạc, trong tâm đệ tử lại có một
chút hứng thú với Thái Cực Quyền, xin hỏi nếu con luyện Thái Cực Quyền thì có
trở ngại gì với nhất tâm cầu sanh Tây Phương, hay là có sự giúp đỡ gì không?
Đáp: Thái Cực Quyền là vận động rất tốt, nếu bạn thật sự niệm Phật
cầu sanh Tịnh độ thì bạn dùng lạy Phật để thay cho Thái Cực Quyền, không phải tốt
hơn sao? Mỗi ngày có thể lạy Phật ba trăm lạy thì vô cùng tốt, tiêu nghiệp chướng.
Ba trăm lạy thì mỗi một bộ phận trong cả cơ thể bạn đều được vận động, không
kém gì Thái Cực Quyền, Hy vọng bạn hiểu đạo lý này.
Hỏi:
Thứ hai, đối với Thái Cực
Quyền có hứng thú thì có phải trong tâm đệ tử vẫn buông xuống chưa đủ triệt để
phải không?
Đáp: Quá nhiều thứ không đủ triệt để, không chỉ là Thái Cực Quyền,
tự bạn hãy suy nghĩ cho kỹ.
Hỏi:
Xin lão pháp sư nói về mối
quan hệ giữa Phật pháp và Thái Cực Quyền.
Đáp: Điều này không cần phải bàn, nếu muốn thảo luận, bạn hãy đi
hỏi bên Thái Cực Quyền. Tôi không thể chiếm thời gian ở đây, chiếm thời gian
này thì bạn sẽ có lỗi.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, nếu vận
dụng tứ nhiếp pháp trong kinh Phật để qua lại với mọi người, như vậy liệu có vô
hình trung tăng thêm tình chấp không, đặc biệt là giữa quan hệ với người thân,
vợ chồng, đối với việc buông xuống vạn duyên nhất tâm thanh tịnh niệm Phật cầu
sanh Tịnh độ liệu có trở ngại gì không?
Đáp: Tứ nhiếp pháp là xây dựng mối quan hệ giữa người với người,
chính là xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp, có thể hóa giải xung đột, có thể xúc
tiến an định hòa bình. Nếu bạn chuyên tu Tịnh độ, nhất tâm niệm Phật mà không cần
phải làm việc gì nữa, vậy bạn có phước báo rất lớn, vì sao vậy? Bạn có người phục
vụ bạn, giống như có người hộ quan khi bế quan, có người hộ trì, bạn có thể
chuyên tâm niệm Phật, đây là việc tốt, đây là duyên phận không phải ai cũng có
thể có được. Hơn nữa thiện căn này cũng không phải là người thông thường đều
có, nếu bạn có được thì quả là bạn rất hiếm có, bạn phải nên nghiêm túc nỗ lực.
Hỏi:
Nếu con học tập cư sĩ
Hoàng Trung Xương niệm Phật cầu sanh Tây Phương, liệu có cần tu tứ nhiếp pháp
không, hay chỉ chuyên tâm niệm Phật là được?
Đáp: Tôi đã trả lời bạn rồi, có thể. Nói thật ra, bạn biết quá ít
đối với Phật pháp, tứ nhiếp pháp không trở ngại tu hành, nếu trở ngại tu hành
thì Phật đã sai rồi sao, Phật đã hại chúng ta rồi sao. Hy vọng bạn nghe kinh
nhiều. Nếu học Hoàng Trung Xương thì bạn cứ thật thà niệm Phật, bạn phải tìm một
môi trường giống như Hoàng Trung Xương, có một đạo tràng tu hành, có một hộ
pháp tốt, để cho bạn không phải lo lắng bất cứ thứ gì, mỗi ngày lo cho bạn ba bữa
cơm, bạn ở trong đó nhất tâm chuyên niệm. Nếu chuyên niệm mà không buông xuống
được những ý niệm này thì bạn không có thành tựu như Hoàng Trung Xương. Hoàng
Trung Xương là buông xuống triệt để. Anh ấy đã nghe kinh ba, bốn năm rồi, anh
muốn làm một thí nghiệm, thử chuyên dụng công buông xuống vạn duyên xem ba năm
có thể thành tựu không. Kết quả, quả nhiên chứng minh ba năm được rồi, có thể
thành tựu, đây chính là anh ấy đã buông xuống triệt để.
Hỏi:
Câu tiếp theo, họ hỏi: Đệ tử có đồng tu thọ Bồ-tát giới đã
nhiều năm, hiện nay cứ đến nơi có nhiều người là khó chịu, thậm chí ngay cả
chùa cũng không thể đến, vì việc này mà anh ấy rất buồn phiền, bởi vì rốt cuộc
còn là phàm phu thì không thể không tiếp xúc với mọi người, xin lão pháp sư
khai thị.
Đáp: Đây là anh ấy có nghiệp chướng, Hy vọng anh ấy đọc kinh nhiều,
nghe kinh nhiều, lạy Phật nhiều, tu sám hối, phải sám trừ nghiệp chướng.
Hỏi:
Tiếp theo là câu hỏi thứ
sáu, sau khi đệ tử nghe ngài giảng Phật pháp rồi, trên phương diện làm người đã
phát sanh rất nhiều thay đổi tốt, nhưng con là người có nghiệp chướng rất nặng,
luôn cảm thấy đối với giới luật thì ngài yêu cầu quá cao, quá nghiêm, nhất thời
không làm được. Tiếp theo họ hỏi có hai vấn đề, con đã từng đọc Gia Thư của
Tăng Quốc Phiên, cảm thấy rất phù hợp với căn cơ của đệ tử, xin hỏi con có thể
dùng Gia Thư của Tăng Quốc Phiên thay cho Đệ Tử Quy để học tập được không? Có
thể dùng Gia Thư của Tăng Quốc Phiên để thay thế cho kinh Hoa Nghiêm được
không, thay thế cho kinh Vô Lượng Thọ được không?
Đáp: Việc này không được, suy cho cùng đó là thế gian pháp, nhất
định phải hiểu điều này. Học Phật, trừ khi bạn không muốn cầu sanh Tịnh độ,
không muốn thành tựu ở trong Phật pháp mà hy vọng thành tựu trong thế gian
pháp, vậy được, vậy con đường bạn đi là đúng rồi. Nếu như nói đi theo pháp xuất
thế gian, vậy thì không được, nhất định phải y theo quy cũ, không theo quy cũ
thì chẳng thành chuẩn mực.
Hỏi:
Đệ tử học Phật ở nhà, liệu
có thể từ hành thiện tích đức mà bắt đầu không, đồng thời nghe ngài giảng Phật
pháp, mà không nhất định tụng kinh, niệm Phật, đợi đến khi lớn tuổi rồi mới niệm
Phật tụng kinh, như vậy có được không?
Đáp: Hy vọng bạn trường thọ, có câu: “Trên đường đến suối vàng không phân biệt già trẻ”, e là thọ mạng đến
rồi thì bạn hối hận cũng không kịp. Tư tưởng này đã làm lầm lạc rất nhiều người,
khi xưa tôi học Phật đã từng gặp rất nhiều bạn bè, đều nói là tôi hiện nay vẫn
còn trẻ, năm mươi, sáu mươi tuổi vẫn còn trẻ, đợi khi tôi bảy mươi, tám mươi tuổi
thì tôi mới học Phật. Không ngờ rằng một, hai năm sau họ đã qua đời rồi, việc
này rất nhiều. Hy vọng bạn trường thọ thì bạn mới có thể làm được, nếu bạn
không trường thọ thì bạn không làm được.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, đệ tử
ở trên internet, trong trang mạng có tên “Baidu Tieba”, có đăng bài tuyên truyền
về Tịnh Tông Học Viện Úc Châu để nhiều người có cơ duyên hơn đến tìm hiểu Phật
pháp, học tập Phật pháp. Nhưng không ít người bình luận trên mạng nói là đọa địa
ngục, khiến đệ tử rơi vào mâu thuẫn, không biết hành vi tuyên truyền Phật pháp
trên mạng như vậy có chính xác không?
Đáp: Tuyên truyền Phật pháp trên internet, trên truyền hình là
chính xác, nhưng cũng có một số người phá hoại, một số người đến nhiễu loạn bạn,
bạn nhất định phải có chánh tri chánh kiến, có năng lực phân biệt đâu là thật,
đâu là giả, đâu là chánh pháp, đâu là tà pháp, bạn biết lấy bỏ thì bạn mới có
thể thọ dụng. Nếu không thì bạn sẽ bị những thứ này chướng ngại.
Hỏi:
Tiếp theo là câu hỏi thứ
tám, xin hỏi mỗi ngày gia trì chú Đại Bi vào ly nước để cúng dường cha mẹ, phát
nguyện cầu Phật Bồ-tát gia trì cho cha mẹ thân thể khỏe mạnh, kiêng giết mà ăn
chay, cầu sanh Tịnh độ, làm như vậy có như pháp không?
Đáp: Như pháp, rất tốt, đây là việc làm của người con hiếu thảo.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo là “Lục
Tổ đại sư Pháp Bảo Đàn Kinh” nói tối thượng thừa luận đại pháp kiến tánh, liệu
có xen tạp đối với việc con học Tịnh độ không, hay đó là mấu chốt để tu học
chóng thành công?
Đáp: Tu tịnh độ phải nên lấy ba kinh một luận của Tịnh độ làm
chính, đừng xen tạp thứ khác, đây gọi là chuyên tu, chuyên học, cơ hội thành tựu
của bạn sẽ lớn, xen tạp sẽ có chướng ngại. Nếu bạn muốn xem kinh điển khác, trước
hết chính mình hãy niệm đến công phu thành phiến, hay nói một cách chính xác, bạn
phải niệm đến nhất tâm bất loạn thì bạn mới có thể xem thứ khác, vì sao vậy? Đối
với chính mình không sanh ra chướng ngại. Nếu chưa được nhất tâm, chắc chắn sẽ
nhiễu loạn, điều này sẽ tạo thành chướng ngại đối với chính mình.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, minh
tâm kiến tánh và đốn ngộ, đại triệt đại ngộ có chỗ nào khác biệt? Người đốn ngộ,
đại triệt đại ngộ liệu đã chứng quả chưa?
Đáp: Đốn ngộ, đại triệt đại ngộ là giống nhau. Nhưng đại triệt đại
ngộ và đốn ngộ vẫn có chỗ không tương đồng. Đốn ngộ chính là rất nhanh đến đại
triệt đại ngộ, nói riêng về đại triệt đại ngộ, có người bất luận là tham thiền
hay niệm Phật, có một số người mười năm, tám năm, có một số người hai mươi năm,
ba mươi năm, có một số người đến bốn mươi, năm mươi năm thì họ mới đại triệt đại
ngộ. Đốn ngộ, giống như Lục Tổ Huệ Năng, mấy tiếng thì đã thành công, đó gọi là
đốn ngộ. Đều là đại triệt đại ngộ, một cái là chốc lát đã thành tựu rồi, một
cái là phải cần thời gian rất dài, khác nhau ở chỗ này. Đến cảnh giới này chính
là thành Phật, đây không phải là Bồ-tát mà là thành Phật, cũng chính là chúng
tôi thường hay giảng trong kinh Hoa Nghiêm, là vọng tưởng phân biệt chấp trước
đã buông xuống triệt để rồi; Còn có vọng tưởng phân biệt chấp trước thì bạn vẫn
chưa ngộ.
Hỏi:
Tiếp theo họ hỏi, “Lục Tổ
Đàn kinh” có phải là dạy chúng ta trước hết phải kiến tánh, sau đó niệm Phật
càng thọ dụng, nắm chắc được vãng sanh Tây Phương không?
Đáp: Không phải vậy. Theo “Lục Tổ Đàn kinh”, nếu là kiến tánh rồi
thì bạn sẽ không cần đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, vì sao vậy? Vì bạn đã
thành Phật rồi, bạn giống như A-di-đà Phật, bạn không cần đến thế giới Cực Lạc
nữa, phải biết điều này. Đó là một pháp môn thành Phật, thế giới Tây Phương Cực
Lạc cũng là pháp môn thành Phật, chính là bạn không có cách gì trong một đời đạt
được kiến tánh thì bạn đến thế giới Cực Lạc để học tập với A-di-đà Phật, đến thế
giới Cực Lạc rồi mới minh tâm kiến tánh, là sự việc như vậy. Con đường này dễ
đi hơn, chính mình một đời minh tâm kiến tánh, quá ít người làm được! Người làm
được giống đại sư Huệ Năng, ba vị thầy của tôi đều nói với tôi, tiên sinh
Phương Đông Mỹ, đại sư Chương Gia, lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam, ba vị thầy này đều
nói với tôi, anh chắc chắn không làm được, vô cùng khẳng định. Hơn nữa các thầy
còn nói với tôi, không những anh không làm được, các thầy nói: “Tôi cũng không
làm được”, họ nói: trước thời đại sư Huệ Năng chưa từng thấy ai có thể làm được,
sau thời đại sư Huệ Năng đến nay hơn 1.300 năm cũng chưa nghe nói có ai làm được,
đây là nói đốn ngộ. Do đây có thể biết sự việc này khó biết bao. Nếu bạn làm được
rồi, thật sự là chư Phật Bồ-tát đều tôn kính bạn, vì sao vậy? Việc này quá khó,
quá hy hữu mà. Cho nên thầy khuyên tôi phải theo tiệm tu, tức là dần dần từng
bước từng bước nâng lên, buông một lần không được, cứ buông từ từ, đi theo con
đường này. Sau khi đến thế giới Cực Lạc thì buông xuống triệt để. Cho nên chúng
tôi nói, có thể vãng sanh đến thế giới Cực Lạc chỉ cần công phu thành phiến, việc
này ở đây tôi không nói nhiều nữa, khi chúng tôi giảng kinh đã giảng rất nhiều,
bạn nghe nhiều thì sẽ hiểu rõ thôi. Công phu thành phiến thì chắc chắn bạn sẽ
được vãng sanh.
Hỏi:
Chúng ta xem tiếp câu hỏi
tiếp theo, làm thế nào để hạ thủ từ Chân Như Tự Tánh, kiến tánh rồi có phải là
đã sanh tử tự tại không?
Đáp: Kiến tánh thì không còn sanh tử nữa. Đại sư Huệ Năng kiến
tánh rồi, nói với chúng ta, sau khi kiến tánh thì tâm của bạn thanh tịnh, “Nào ngờ tự tánh vốn tự thanh tịnh, vốn
không sanh diệt”, chính là không còn sanh tử nữa. “Vốn tự trọn đủ, vốn không dao động, năng sanh vạn pháp”, bạn đã
thành tựu Phật quả cứu cánh viên mãn, bạn không khác gì so với Thích-ca, Di-đà
cả. Bạn muốn hỏi làm sao để hạ thủ từ chân như tự tánh? Tôi cảm thấy bạn không
cần hỏi, giống như Lão sư của tôi dạy tôi vậy, bạn không thể làm được, cả đời
này của bạn không làm được, vẫn là thật thà niệm Phật thì có thể nắm chắc.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, hiện
tại rất nhiều người đều nói “Ngọc Lịch Bảo Sao” là giả, không như pháp, không
biết pháp sư thấy thế nào?
Đáp: Phật Bồ-tát dạy chúng ta “y pháp bất y nhân”, vậy chúng ta
thử xem nội dung của “Ngọc Lịch Bảo Sao” là nói nhân quả báo ứng, thiện có thiện
báo, ác có ác báo, nghiệp nhân quả báo tơ hào không sai. Sau khi ta đọc rồi ta
tin tưởng, ta rất tôn kính đối với nó, ta nghiêm túc học tập, học tập chính là
đoạn ác tu thiện, vậy thì nó có sự giúp đỡ rất lớn đối với việc tu hành của ta.
Nếu không tin nhân quả, học Phật vẫn còn muốn giữ tâm bất thiện, còn muốn tạo
ác nghiệp, vậy thì như “Ngọc Lịch Bảo Sao” nói, bạn vẫn phải đọa tam đồ, đây là
thật, không phải giả.
Hỏi:
Câu hỏi thứ mười lăm,
báng pháp trong tư tưởng, hoặc báng pháp trên hành vi, tội nghiệp có như nhau
không? Báng pháp trong tư tưởng thông qua việc hối hận và phát nguyện không tái
phạm nữa, liệu có thể tiêu trừ được tội nghiệp này không?
Đáp: Khởi tâm động niệm và lời nói hành vi, tạo nghiệp là như
nhau. Bạn thử tụng kinh Địa Tạng thì bạn sẽ hiểu, trong kinh Địa Tạng, Phật đã
nói: “Chúng sanh Diêm-phù-đề khởi tâm động niệm, không gì chẳng phải tội, không
gì chẳng là nghiệp”, bạn sẽ hiểu được một người trong một ngày tạo ra bao nhiêu
tội nghiệp! Tiêu trừ tội nghiệp, đúng thật là phải sám hối, sám hối quan trọng
nhất chính là không tái phạm, đó gọi là chân sám hối. Sau khi sám hối mà vẫn phạm
thì đó không phải là chân sám hối, vậy thì không thể tiêu trừ được nghiệp chướng.
Cho nên người xưa nói với với chúng ta: “Niệm
nhiều một câu Phật”, lời nói này có đạo lý, “đánh chết được ý niệm, để pháp thân ngươi sống”. Bớt nói một câu
chuyện, niệm nhiều một câu Phật, đây là rất có đạo lý, điều không cần nói thì đừng
nói, việc không cần nghĩ thì đừng nghĩ, như vậy mới thật sự có thể tiêu nghiệp
chướng. Hãy nghĩ Phật, niệm Phật.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, nhà
cũ của chúng con chuẩn bị phá bỏ, xin hỏi chúng con nên niệm chú gì để mời những
côn trùng nhỏ đang ở đó dời nhà đi, một ngày nên niệm mấy biến, niệm bao nhiêu?
Đáp: Việc này không phải niệm chú, bạn hãy
niệm: “Bồ-tát côn trùng, nhà của chúng ta
phải phá bỏ rồi, xin mời các bạn hãy nhanh chóng dời nhà”. Mỗi ngày nhìn thấy
côn trùng nhỏ thì hãy nói với chúng, ruồi muỗi cũng vậy, kiến cũng vậy, gián
cũng vậy, chuột cũng vậy, sau khi bạn nhìn thấy thì đều nói với chúng, chúng sẽ
dời nhà, chúng cũng sẽ rất cảm ơn bạn.
Hỏi:
Câu hỏi thứ mười bảy,
xin hỏi “không niệm mà niệm, niệm mà không niệm”, tức là “phân biệt cũng không
phải là ý” phải không? Khi niệm Phật là không niệm mà niệm, không có ý niệm mà
chỉ là miệng niệm Phật, hay là vừa niệm Phật vừa nghĩ Phật nhớ Phật?
Đáp: Nếu bạn niệm đến mức không niệm mà niệm, niệm mà không niệm
thì bạn sẽ không đến giảng đường này nữa, bạn cũng không hỏi tôi nữa. Vì sao vậy?
Đó là nhất tâm bất loạn. Có công phu như vậy, bạn có thể tùy ý vãng sanh, muốn
đi lúc nào thì đi lúc đó, thích trụ bao nhiêu năm ở thế gian này thì trụ bấy
nhiêu năm, bạn đã sanh tử tự tại. Nếu không đạt đến công phu này, vẫn phải nhớ
Phật niệm Phật, dùng phương pháp này tốt. Trong miệng niệm Phật, trong tâm nghĩ
Phật, bởi vì bạn nghĩ Phật, bạn sẽ không có vọng tưởng; bạn không nghĩ Phật thì
có vọng tưởng, phải hiểu đạo lý này.
Hỏi:
Câu thứ mười tám, đệ tử
Diệu Âm ngu si, nghiệp chướng sâu nặng, bị bệnh rối loạn lưỡng cực, gọi là bệnh
nghiệp chướng, đã gần hai mươi năm rồi, khẩn xin lão pháp sư từ bi thương xót
nói cho đệ tử phải sám hối nghiệp chướng như thế nào để không phải dùng thuốc.
Đáp: Tôi giới thiệu cho bạn xem tiết mục “Tiểu Viện Sơn Tây”, “Vì
sao không được ăn nó”, bạn hãy xem những đĩa này, sau khi xem xong thì bạn cứ y
giáo phụng hành. Những người đó là tụng kinh Địa Tạng, niệm Địa Tạng Bồ-tát, có
thể được, tiêu nghiệp chướng thì dùng tiếng kinh, thánh hiệu Bồ-tát sẽ rất có
hiệu quả. Đợi đến khi nghiệp chướng tiêu trừ rồi thì bạn lại tiếp tục chuyên niệm
A-di-đà Phật cầu sanh Tịnh độ.
Hỏi:
Câu hỏi sau cùng, đại sư
Ấn Quang vốn là Đại Thế Chí Bồ-tát tái lai, không đi qua cầu Nại Hà, cũng không
có vọng tưởng phân biệt chấp trước, vì sao bị quên đi ký ức khi xưa, còn phải
giác ngộ lại?
Đáp: Bồ-tát thị hiện ở thế gian này, cảnh giới của các ngài thì
phàm phu không thể nào tưởng tượng được, những nghi vấn này của bạn tốt nhất là
đi hỏi pháp sư Ấn Quang. Đại Thế Chí Bồ-tát đã sớm thành Phật rồi, ngài thừa
nguyện tái lai, giống như diễn kịch vậy, ngài ở trên sân khấu biểu diễn, khi bạn
ra sau sân khấu thì hoàn toàn không như vậy.
Hỏi:
Tiếp theo là câu hỏi của
đồng học Trung Quốc. Câu hỏi đầu tiên, mỗi lần đệ tử phát tâm đi trợ niệm, sau
khi về nhà thì chồng con lại bị bệnh. Nhưng có một lần một cụ già một trăm lẻ
ba tuổi sắp vãng sanh, một vị lão pháp sư xuất gia thực hiện sái tịnh trước rồi
khai thị và quy y xong thì bà liền ra đi, chúng con tiếp tục trợ niệm, về nhà
thì chồng con không bị sao cả. Xin hỏi lão pháp sư, có phải là hiệu quả trợ niệm
của chúng con không bằng khai thị của pháp sư kia không?
Đáp: Việc này không có liên quan gì đến pháp sư khai thị cả. Khi
trợ niệm thì phải có thành tâm, có thành ý, có tâm yêu thương, thật sự vì họ mà
trợ niệm, tiễn họ đến thế giới Tây Phương Cực Lạc. Nếu khi trợ niệm mà trong
tâm có xen tạp, có vọng tưởng, vậy thì không đắc lực rồi. Không những không đắc
lực, mà còn có tội trong việc trợ niệm vãng sanh.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, chúng
con ở đây thành lập một đoàn trợ niệm, do hai vị cư sĩ dẫn dắt, khi cư sĩ A dẫn
dắt thì rất ít có tình trạng chúng sanh dựa thân; Nhưng khi cư sĩ B dẫn dắt thì
lại thường xuất hiện việc chúng sanh dựa thân, có một số thành viên trợ niệm sợ
hãi, có người nói vị B dẫn nhóm có duyên sâu với Địa Tạng Bồ-tát, xin lão pháp
sư khai thị.
Đáp: Nếu có duyên sâu với Địa Tạng Bồ-tát thì sẽ được Địa Tạng Bồ-tát
gia trì, sẽ không xảy ra tình trạng này. Có thể nói vị cư sĩ này có duyên với
những chúng sanh dựa thân đó, cho nên khi vị đó đến thì họ rất dễ đến tìm vị
đó, việc này giống như tình trạng dựa thân thông thường vậy. Người có thân thể
khỏe mạnh, người có chánh tri chánh kiến thì quỷ thần không dám dựa thân. Phàm
là bạn thấy người bị oan gia trái chủ dựa thân thì thân thể của họ nhất định là
rất yếu, mong manh yếu đuối, bình thường tinh
thần ý chí không thể tập trung, người như vậy rất dễ chiêu cảm oan gia trái chủ
dựa thân. Bạn cứ tỉ mỉ quan sát thì có thể nhìn thấy, sau đó bạn suy nghĩ xem
hai vị cư sĩ dẫn dắt ở niệm Phật đường, tình trạng của họ nhất định là không
như nhau. Bạn xem thử hai vị cư sĩ A và cư sĩ B mà bạn nói, bạn xem cư sĩ A có
phải là tinh thần sung mãn, thân thể khỏe mạnh không, những quỷ thần dựa thân
không dám đụng đến anh ấy; Còn vị cư sĩ B kia có thể là thân thể kém hơn một
chút, cứ tỉ mỉ quan sát thì sẽ biết ngay.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, khi
con trai con chín tuổi có lên núi lao động, hoàn thành nhiệm vụ nhà trường
giao, người khác hét lên nói nó dẫm lên người chết, khiến nó bị sốc. Lại nói có
heo rừng đang rống, nó chạy đuổi phía sau, vì sợ hãi quá độ nên từ đó tinh thần
hỗn loạn, lại còn thường lo sợ không dám bước ra khỏi cửa gần 30 năm. Nó nói bị
tra tấn vô cùng thống khổ, cầu xin lão pháp sư giúp đỡ.
Đáp: Việc này phải để cho cậu ấy hiểu được, nói với cậu ấy, người
khác nói con dẫm lên người chết là giả, con đâu có dẫm phải, con sợ gì chứ, là
con hù dọa chính mình thôi. Có heo rừng đang rống, con cũng đâu có nghe thấy,
heo rừng không có đuổi theo, cũng không làm hại con. Nếu như cậu ấy có thể tỉnh
ngộ trở lại thì sự tra tấn này sẽ hóa giải. Sau đó lại có thể khuyên cậu ấy ăn
chay niệm Phật cho tốt, đoạn ác tu thiện, tích công lũy đức, tình trạng này của
cậu ấy có thể cải thiện hoàn toàn, có thể hồi phục lại bình thường. Đừng sợ
hãi, sự việc đã trải qua ba mươi năm rồi mà vẫn còn để ở trong tâm, việc này rất
thống khổ, đây là do không có ai khai thị cho cậu ấy cả.
Hỏi: Câu hỏi tiếp theo, đệ tử vì bị bệnh tuyến thượng thận dẫn đến
các bệnh huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao, khi phát tác thì không thể
cử động, cảm thấy như sắp tử vong. Hơn nữa mắt không nhìn thấy gì cả, một bên bắt
thị lực rất kém, thuốc gì cũng đã từng uống, nhưng không có hiệu quả. Hơn nữa
chồng con những ngày gần đây lại xuất hiện bệnh cao huyết áp, xin Lão pháp sư
giúp chúng con bài trừ khổ nạn.
Đáp: Lão pháp sư không phải là bác sĩ, không phải là thầy thuốc,
đây là thuộc về bệnh sinh lý, bệnh sinh lý thì bạn phải tìm bác sĩ. Bệnh mà Phật
pháp có thể đối trị được là bệnh oan nghiệp, là bệnh nghiệp chướng, bệnh này
thì Phật pháp có cách giúp đỡ bạn. Còn bệnh sinh lý thì nhất định phải thỉnh
giáo thầy thuốc. Cho nên nguyên nhân gây bệnh có ba loại, bạn chưa tìm được bác
sĩ giỏi, bạn có thể cầu Phật Bồ-tát gia trì, việc này có thể làm được, Hy vọng
Phật Bồ-tát dẫn dắt bạn gặp được bác sĩ tốt. Nghe ngóng nhiều nơi, chúng tôi
tin nơi rộng lớn như Trung Quốc thì vẫn có rất nhiều bác sĩ giỏi, để ý một chút
đi tìm xem sao.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, họ hỏi: Con đã từng làm bác sĩ sản phụ khoa
nhiều năm, đã phá thai vô số, tạo tác tội nghiệp rất nghiêm trọng, cảm thấy
muôn vàn sám hối. Con đã từng phát nguyện sau khi thành đạo trước hết sẽ đến độ
họ, nhưng nghiệp tập rất nặng, tu hành ở trong ngũ dục lục trần rất khó thành tựu,
xin hỏi ở trong công việc hoặc đời sống, nên thành tựu đạo nghiệp rồi thì mới
làm công tác hoằng pháp lợi sanh, hay là ở trong cảnh giới mà tự độ độ tha? Thứ
hai, phải nên buông xuống thế duyên, học lão pháp sư nối tiếp huệ mạng của Phật,
hoằng pháp lợi sanh, hay nhất tâm niệm Phật, cầu sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc?
Không biết con có duyên ở đâu, xin lão pháp sư chỉ điểm.
Đáp: Điều này đúng thật là đã kết rất nhiều oán hận, hiện nay khi
thời vận của bạn đang rất thịnh thì những oan gia trái chủ này sẽ không tìm bạn,
đến khi vận khí của bạn suy yếu rồi thì họ sẽ đến tìm, khi họ đến thì bạn chống
cự không nổi. Cho nên bạn phải sám hối, phải chân thật phát tâm, phát tâm nối
tiếp huệ mạng Phật, hoằng pháp lợi sanh, vãng sanh thế giới Cực Lạc, quay về rồi
mới độ họ, còn phải cầu những vong linh thai nhi này cùng tu hành với bạn, đồng
sanh thế giới Cực Lạc. Bạn dẫn dắt họ cùng tu, mỗi lần niệm Phật tu hành, đọc
kinh, nghe kinh đều phải quán tưởng như vậy, điều này rất tốt, họ sẽ thông cảm
cho bạn, cũng sẽ tha thứ cho bạn, cũng không tìm bạn để làm phiền nữa. Đến bất
kỳ nơi nào có duyên, bạn phải lựa chọn nhiều, xem nhiều, phải tỉ mỉ quan sát
xem đạo tràng này có phải là đạo tràng chánh pháp hay không.
Đạo tràng chánh pháp, trước hết bạn kết duyên với họ, không
kết duyên thì duyên từ đâu tới? Giống như chúng tôi nhiều năm nay, Thầy bàn
giao cho chúng tôi, phát tâm hoằng pháp, cho nên đến mỗi đạo tràng, chúng ta đến
Đại Điện luôn là lạy Phật trước, lạy ba lạy. Người thông thường lạy ba lạy, đại
khái đều là cầu thăng quan phát tài. Chúng tôi đi lạy, lạy Phật ba lạy, lạy thứ
nhất là cầu có duyên với đạo tràng này, lạy thứ hai là có duyên với chúng thường
trụ ở đạo tràng, lạy thứ ba là có duyên với tín đồ của đạo tràng. Ngày ngày là
lạy theo cách như vậy, thật sự có tâm. Dần dần quen đạo tràng rồi, đạo tràng đều
cần có người làm công quả, chúng ta phát tâm đến đạo tràng thường xuyên để làm
công quả, ba loại duyên này với đạo tràng đều kết được rồi. Không kết duyên thì
không có cách gì, đặc biệt là những đạo tràng hiện nay. Cho nên trước hết phải
biết lựa chọn, sau đó phải biết kết duyên.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, hình
như là giống câu hỏi ở trên, đệ tử vì nhu cầu công việc mà đã từng làm công việc
kế hoạch hóa gia đình, động viên phụ nữ mang thai đi phá thai. Sau khi học Phật,
con dùng thời gian mười năm vì những thai nhi vô danh này mà tụng một trăm lẻ
tám bộ “Kinh Phật Thuyết Trường Thọ Diệt Tội Hộ Chư Đồng Tử Đà La Ni”, trong thời
gian tụng kinh, mỗi ngày đều rơi lệ hướng về họ sám hối hồi hướng, không biết
con làm như vậy có như pháp không?
Đáp: Việc này rất như pháp. Hy vọng sau khi bạn tụng xong một
trăm lẻ tám bộ thì bạn hãy tu pháp môn Địa Tạng, mỗi ngày tụng kinh Địa Tạng,
niệm thánh hiệu Địa Tạng Bồ-tát để hồi hướng cho họ.
Hỏi:
Tiếp theo có câu hỏi
này, đồng tu của con học Phật được năm năm, xin hỏi ngày thập trai có cần phải
tụng kinh Địa Tạng không?
Đáp: Nếu đặc biệt tu pháp sám hối thì có thể, nếu là nhất tâm cầu
sanh thế giới Cực Lạc thì không cần. Dùng kinh Vô Lượng Thọ, dùng kinh A-di-đà
là được rồi.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, đệ tử
nghe kinh đã hơn bốn năm, vẫn chưa kết hôn, cha mẹ cũng đã qua đời rồi, con muốn
xuất gia để giúp đỡ hết thảy chúng sanh lìa khổ được vui. Nghe nói lão pháp sư,
ngài đang tìm mười nhân tài, con muốn làm một trong số đó, nhưng con còn chưa tốt
nghiệp tiểu học, không biết có được không?
Đáp: Không phải là tôi đi tìm mười người
này, tôi đến đâu để tìm đây? Phật pháp thường nói, Phật độ người có duyên, mười
người này có thể không dễ gì có, đây là mười vị Bồ-tát, tôi đều đảnh lễ với mỗi
một người trong số họ, vì sao vậy? Họ là người đến cứu thế gian, họ không phải
là người thường. Cứu thế gian chính là phải khôi phục lại học phong, đạo phong
của thời Thích-ca Mâu Ni Phật còn tại thế. Tôi nói rất rõ ràng, thứ nhất là,
đây là điều kiện cơ bản, Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, Thập Thiện Nghiệp Đạo, Sa-di
Luật Nghi, bốn môn học cơ bản này bạn phải thật sự làm được. Bạn làm được rồi,
không cần phải kiểm tra nữa, vì sao vậy? Bạn ở trong đời sống thường ngày, bạn
làm việc, đối người tiếp vật thì xem thấy được thôi. Bạn chân thật là tâm của Bồ-tát,
lời nói của Bồ-tát, hành vi của Bồ-tát. Đây là đức hạnh cơ bản.
Sau đó bạn chuyên công một môn, dùng công phu mười năm, học
kinh Di-đà, mười năm chuyên học kinh Di-đà, chú giải của kinh Di-đà, Sớ Sao của
đại sư Liên Trì, Yếu Giải của đại sư Ngẫu Ích, đây là những sách thù thắng nhất,
tốt nhất trong các chú giải của lịch đại tổ sư đại đức, bạn phải học những sách
đó. Ba mươi năm trước, lần đầu tiên tôi đến Hồng Kông để giảng kinh, khi đó tôi
giảng kinh Lăng Nghiêm. Đúng lúc ở Hồng Kông gặp được một vị lão pháp sư, lúc đó
đã hơn chín mươi tuổi, mọi người đều xưng ngài là Thủ Lăng Nghiêm Vương. Bởi vì
tôi cũng là người giảng kinh Lăng Nghiêm, cho nên tôi đến chỗ của ngài để bái
ngài, Ngài rất từ bi, cũng vô cùng tán thán. Tôi nghe nói ngài có sáu học trò,
chuyên học Lăng Nghiêm, điều kiện của sáu học trò này là gì? Phải học thuộc
kinh Lăng Nghiêm, không những phải thuộc, còn phải thuộc chú giải. Chú giải
ngài lựa chọn cũng rất đặc biệt, tuyển chọn “Lăng Nghiêm Kinh Văn Cú” của đại
sư Ngẫu Ích, ngay cả kinh văn và văn cú thảy đều phải có thể thuộc lòng thì mới
có thể làm học trò của ngài. Ngưỡng cửa của môn này rất cao, cho nên học trò của
ngài chỉ có sáu người, sáu học trò này đều có thể thuộc lòng kinh văn lẫn chú
giải của kinh Lăng Nghiêm.
Hiện nay chúng tôi không yêu cầu điểm này, cái mà chúng tôi
yêu cầu hiện nay là đức hạnh, chính là Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, kinh Thập Thiện
Nghiệp Đạo, “Sa-di Luật Nghi”, bạn phải thật sự làm được. Bạn không làm được
thì bạn không phải là Bồ-tát, chính bạn tự độ mình còn độ không được, làm sao bạn
có thể độ người khác. Bốn môn này thật sự làm được thì bạn tự độ thành công rồi,
bạn niệm Phật cầu sanh Tịnh độ nhất định được sanh, một chút vấn đề cũng không
có, bạn là thiện nam tử, thiện nữ nhân chân chánh mà trong kinh Phật đã nói. Bạn
có thể nhất môn thâm nhập, vậy có đạo lý nào không thành tựu cho được! Cho nên
chúng tôi hy vọng có mười người, mười người này không cách gì tìm được, thật sự
có điều kiện này, đó là quá tốt, quá hiếm có.
Bước vào cửa, khi bắt đầu học, có nền tảng của bốn môn học
này rồi thì học kinh giáo, chúng tôi không dạy, không hề dạy. May mà tôi đã từng
giảng qua Di-đà Kinh Yếu Giải, tôi cũng từng giảng Sớ Sao, khi giảng Sớ Sao thì
không có ghi hình, chỉ có ghi âm, hình như có hơn ba trăm băng ghi âm, mỗi băng
chín mươi phút, bạn có thể nghe. Sau khi nghe rồi thì bạn giảng cho chúng tôi
nghe, phải có năng lực này. Khi xưa tôi đã từng nói, bạn học một bộ kinh, mỗi
ngày phải làm báo cáo nửa giờ đồng hồ, giảng cho mọi người nghe. Đồng học, mười
đồng học ở cùng nhau, ta học kinh Di-đà, mỗi ngày ta giảng nửa giờ đồng hồ cho
chín đồng học của ta nghe. Buổi giảng thứ hai, đồng học nào học Hoa Nghiêm thì
họ lên giảng nửa giờ đồng hồ, chúng ta nghe kinh Hoa Nghiêm. Cho nên bạn đồng
thời có thể nghe được chín bộ kinh, kể cả bộ của mình học nữa là mười bộ. Thế
nhưng công phu của chính bạn thì phải dùng ở trên một bộ kinh của riêng mình.
Những bộ khác thì bạn nghe, bạn không cần phải học nó, chuyên học một bộ của
mình. Như vậy sau mười năm, bạn sẽ có thành quả rất lớn, chỉ học một loại thì
tâm sẽ định.
Chúng tôi nghĩ chính là phương pháp này, cho nên chính mình
phải thật sự muốn học, chúng tôi làm công phu dự bị, công phu dự bị chính là bốn
môn giới luật này, Đệ Tử Quy là giới luật, Cảm Ứng Thiên cũng là giới luật, Thập
Thiện Nghiệp Đạo là giới luật cơ bản của nhà Phật, Sa-di Luật Nghi là giới luật
cơ bản của người xuất gia. Chúng tôi đều không yêu cầu cao, quá cao thì làm
không được, chúng tôi chỉ yêu cầu làm được bốn môn cơ bản nhất này, trong thời
đại này thì không sai, có thể nói là người có đức hạnh thật sự.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo là: Học
trò ngồi nghe kinh và tụng kinh nửa giờ thì đã bị buồn ngủ, xin hỏi lão pháp sư
làm sao để khắc phục được?
Đáp: Đây là hôn trầm rất nặng, cũng là vô minh rất nặng. Phương
thức giải quyết vấn đề này, từ xưa đến nay, tổ sư đại đức dạy chúng ta lạy Phật.
Bạn có thể mỗi ngày lạy một ngàn lạy, đây là khởi đầu. Sau khi lạy được một thời
gian thì bạn có thể tăng số lần niệm Phật, lạy Phật, đến sau cùng nâng lên đến
mỗi ngày lạy ba ngàn lạy, bạn sẽ không bị buồn ngủ nữa, nghiệp chướng có thể
tiêu trừ. Đây là một phương pháp rất tốt, lạy Phật, niệm Phật, ngay cả kinh
cũng không cần tụng, niệm A-di-đà Phật là được. Niệm một câu A-di-đà Phật thì lạy
một lạy, hoặc là niệm ba tiếng, niệm mười tiếng đều được, bạn thích phương thức
nào thì dùng phương thức đó, dùng phương pháp lạy Phật.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, ba
người chúng con phát tâm tịnh khẩu tĩnh tu ba năm, mỗi ngày chuyên niệm Phật hiệu,
lạy Phật, chuyên nghe kinh Vô Lượng Thọ, nếu nghe kinh Hoa Nghiêm thì có xen tạp
không? Có nhất định cần mỗi ngày tụng kinh Vô Lượng Thọ không, nếu trong thời
gian tĩnh tu mà khởi nghiệp chướng thì đối trị như thế nào?
Đáp: Việc này tương đương với bế quan rồi, ba người phát tâm tịnh
khẩu tĩnh tu ba năm, việc này không khác gì bế quan. Công khóa mỗi ngày chính
là niệm Phật, lạy Phật, chuyên nghe kinh Vô Lượng Thọ, không cần nghe kinh Hoa
Nghiêm, chuyên nghe kinh Vô Lượng Thọ, nghe xong một lượt thì nghe lại từ đầu,
như vậy là được. Tụng kinh Vô Lượng Thọ, đương nhiên tụng càng thuộc càng tốt,
có thể tụng thuộc thì đương nhiên càng tốt hơn. Ba năm là khoảng một ngàn ngày,
một ngày tụng một biến, tụng kinh Vô Lượng Thọ một biến, là tụng được một ngàn
biến, một ngày tụng hai biến thì được hai ngàn biến, hai ngàn biến là có thể tụng
thuộc rồi, không có vấn đề gì, tôi tin là có thể tụng thuộc được. Cũng có người
một ngày tụng năm biến, cũng rất tốt, các bạn tự mình liệu tính tình hình mà
nghiêm túc tu học cho tốt.
Còn trong thời gian tĩnh tu mà nghiệp chướng hiện tiền, việc
này rất có khả năng, vì sao vậy? Mỗi người từ vô lượng kiếp đến nay không biết
đã kết bao nhiêu oán thù với chúng sanh, khi bạn không dụng công thì họ không
tìm bạn, vì sao vậy? Họ chờ cơ hội để báo thù. Khi bạn dụng công, bạn muốn vãng
sanh, muốn rời khỏi thế giới Ta-bà, họ sẽ lo lắng, khi lo lắng thì họ sẽ đi tìm
bạn để gây phiền phức, lúc này bạn phải có phương pháp đối trị. Bình thường bạn
vào tu học trong đạo tràng nhỏ, ba người không cần quá lớn, bạn cần làm một bài
vị oan gia trái chủ nhiều đời nhiều kiếp để cúng, mỗi ngày đem công đức tu hành
đều phải hồi hướng cho họ. Hy vọng hóa giải xung đột, không nên oan oan tương
báo, oan oan tương báo thì hai bên chúng ta đều khổ sở, tôi thành tựu thì bạn
cũng thành tựu, mọi người cùng tu hành. Thông thường hầu như tuyệt đại đa số họ
đều có thể đồng ý, như vậy họ sẽ giám sát, đốc thúc bạn, mỗi ngày bạn phải thật
dụng công, nếu bạn không dụng công thì họ sẽ đến gây phiền phức cho bạn. Cho
nên khi đến gây phiền phức thì bạn phải nhanh chóng dụng công, bạn biết là họ
đang đốc thúc bạn. Phương pháp này là cách làm rất hữu hiệu, ba năm thật sự
thành công.
Thật sự cầu vãng sanh, như vậy sau ba năm thì không có vấn đề
gì. Nếu lại phát nguyện hoằng pháp lợi sanh, những oan gia trái chủ đó của bạn
đều biến thành hộ pháp. Ba năm đã cắm được cái nền tảng này, nghe kinh, mỗi
ngày nghe kinh, mỗi ngày đọc kinh, bạn sẽ nghe rất thuộc, đọc rất thuộc, tâm định
rồi thì sẽ có chỗ ngộ. Sau này cả đời chuyên giảng kinh Vô Lượng Thọ, chuyên hoằng
kinh Vô Lượng Thọ, là việc tốt. Chúng tôi có thể tin tưởng chư Phật hộ niệm cho
bạn, long thiên thiện thần sẽ phù hộ bạn, oan gia trái chủ của bạn sẽ tha thứ
cho bạn, sẽ không đến chướng ngại.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, đệ tử
muốn nhất tâm cúng dường một tôn tượng A Di-đà Phật sứ trắng đế màu xanh thì có
cần phải cất tượng Tây Phương Tam Thánh đang thờ không? Sau khi cất rồi thì nên
xử lý như thế nào?
Đáp: Tượng Phật đối với việc tu học của chính mình là tượng trưng
cho sự gửi gắm tinh thần, vô cùng quan trọng, cho nên lựa chọn phải rất cẩn thận.
Sau khi lựa chọn rồi, tốt nhất cả đời cúng dường, đừng nên đi thay đổi, vì sao
vậy? Bạn nhớ Phật niệm Phật, khi nhớ Phật thì nghĩ đến chính là tôn tượng này.
Tương lai khi vãng sanh, A-di-đà Phật đến tiếp dẫn chắc chắn là tượng này, sẽ rất
quen thuộc, con ngày ngày chờ ngài đến tiếp dẫn, cuối cùng cũng chờ được, sẽ vô
cùng thân thiết. Bởi vì tượng là từ tâm mà sanh ra. Chính là Phật đến tiếp dẫn
thì tượng này cũng là tâm tưởng của mình sanh ra, bạn phải hiểu rõ đạo lý này.
Nếu chúng ta ra khỏi nhà, ví dụ như đi du lịch, tượng này không thể mang theo,
chúng ta có thể chụp một bức hình, có thể mang bức hình này theo bên mình, vẫn
là tôn tượng Phật chúng ta cúng dường ở nhà, điều này đúng thật là vô cùng thù
thắng, là một việc tốt. Tượng Phật đang cúng thì bạn có thể thỉnh đến chùa, đạo
tràng để cúng dường cho người khác. Có một số người ở nhà muốn thỉnh tượng Phật
thì họ sẽ đến đạo tràng để thỉnh, đạo tràng có kết duyên, cúng dường đạo tràng
để kết duyên, như vậy là rất tốt.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, lão
pháp sư đã từng giảng, người thọ ngũ giới không được đắp mạn y, con đưa đĩa DVD
lão pháp sư giảng cho một số cư sĩ ở ngôi chùa nọ ở Quảng Châu để xem, nhưng họ
vẫn đắp y như thường, vì sao vậy? Chẳng lẽ pháp sư chủ trì không hiểu, hay là
không lý giải được việc ngũ giới không được đắp y?
Đáp: Hiện nay, nói thật ra, người thật sự hiểu
rõ đối với Phật pháp đúng thật là không nhiều, thậm chí bao gồm cả chính chúng
ta trong đó, lời này là thật, không phải giả. Ví dụ như nói, bạn có xem Phật
giáo là tôn giáo không? Phải! Tôi tin Phật giáo. Vậy thì bạn không hiểu rõ Phật
giáo, vì sao vậy? Phật pháp không phải là tôn giáo. Vấn đề này không phải là
tôi đưa ra, hình như năm Dân Quốc thứ 12, là năm Dân Quốc thứ 12, đại sư Âu
Dương Cánh Vô, lúc đó Đại học Trung Sơn Đệ Tứ tổ chức một lần diễn giảng. Đại học
Trung Sơn Đệ Tứ là Đại học Sư phạm Nam Kinh hiện nay, trước đây là Đại học Kim
Lăng, thuở ban đầu, năm Dân Quốc thứ 12 gọi là Đại học Trung Sơn Đệ Tứ. Đề mục
diễn giảng của ngài là: “Phật pháp không
phải là tôn giáo, không phải là triết học, mà là điều người thời nay không thể
thiếu”, là đề mục này.
Năm Dân Quốc thứ 12 tôi vẫn chưa ra đời, tôi sanh năm Dân Quốc
thứ 16, 30 năm trước tôi cũng giảng kinh ở Hồng Kông, chính là giảng kinh Lăng
Nghiêm, đã xem thấy bài giảng này ở thư viện Phật Giáo Trung Hoa trên đường
Vành Đai. Là do đại sư Âu Dương Cánh Vô giảng, học trò của ngài là cư sĩ Vương
Ân Dương ghi chép, tôi xem thấy phần giảng nghĩa này. Tôi tỉ mỉ xem thử, điều
ngài nói rất có đạo lý, Phật pháp thật sự không phải là tôn giáo, cũng không phải
là triết học. Nhưng trong Phật giáo có triết học, có khoa học, chúng tôi học Phật,
học được 56 năm rồi, trong kinh điển Phật giáo nói những điều gì? Tôi quy nạp
nó thành năm loại lớn, các bạn đồng học tỉ mỉ mà nghe, tỉ mỉ mà xem, bạn xem có
đúng không. Trong kinh Phật giảng luân lý, giảng đạo đức, giảng nhân quả, giảng
triết học, giảng khoa học, chúng tôi trong quá trình giảng kinh Hoa Nghiêm thường
hay xem thấy. Tiên sinh Phương Đông Mỹ giới thiệu Phật pháp cho tôi, ngài nói
Phật pháp là triết học cao cấp, hiện nay chúng tôi tiếp xúc thì biết, không những
là triết học cao cấp, mà còn là khoa học cao cấp. Liên quan đến luân lý, đạo đức,
nhân quả, thảy đều nói ở mức độ cao nhất, thực sự là hiếm có.
Mấy người biết được? Bạn không tiếp xúc, không thâm nhập mà
nghiên cứu thì bạn không hiểu được. Phật pháp là bao gồm tất cả, tôn giáo cũng
bao gồm ở trong đó. Nó không phải là triết học, mà trong đó có triết học, nó
không phải là tôn giáo mà trong đó bàn đến tôn giáo, nó không phải là khoa học
mà trong đó bàn đến khoa học cao nhất. Đỉnh cao nhất của khoa học hiện đại nói
về vật lý vũ trụ, nói về lượng tử lực học, nói về hạt cơ bản, trong kinh Phật
toàn bộ đều có, hơn nữa nói được còn thấu triệt hơn khoa học. Cho nên, nhận thức
Phật giáo quả thật không dễ! Rốt cuộc Phật giáo nói điều gì? Dùng một câu để
nói, như trong kinh Bát Nhã nói là: “Thật
tướng các pháp, là chân tướng vạn sự vạn vật của vũ trụ nhân sanh”, là nói
cái này. Hiện nay, chúng ta càng rõ ràng hơn, càng thấu triệt hơn, nói được càng
sát hơn, kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm nói điều gì? Chính là nói chân
tướng của chính chúng ta, vậy bạn mới thật sự có thọ dụng. Từng chữ từng câu kinh văn là nói từ trên
thân của chính mình. Ngoài thân có hay không? Không có, thật sự là những gì
trong kinh nói, ngoài tâm không pháp, ngoài pháp không tâm. Cảnh giới bên ngoài
là gì? Cảnh giới là biến hiện của tự tánh, cho nên trong “Lục Tổ Đàn Kinh”, khi
đại sư Huệ Năng kiến tánh đã nói ra năm câu, có thể nói năm câu đó là tổng
cương lĩnh của hết thảy kinh giáo mà mười phương ba đời tất cả chư Phật đã nói,
đều nói đến tự tánh. Tự tánh “vốn tự
thanh tịnh”, tự tánh “vốn không sanh
diệt”, tự tánh “vốn tự đầy đủ”, tự
tánh “vốn không dao động”, tự tánh “năng sanh vạn pháp”, nói đến tột cùng rồi. Đây mới gọi là chân thật hiểu được Phật pháp.
Việc đắp y hay không đắp y là hình thức, y cũng giống như
chúng ta may đồng phục học sinh vậy. Có cần nghiêm trọng như vậy không? Không
quan trọng, đó là hình thức. Phật pháp trọng thực chất, không trọng hình thức,
nhưng hình thức này chúng ta cũng phải tôn trọng nó, là một quy cũ ở trong nhà
Phật. Ngũ giới không có đắp y, ngũ giới thuộc về bạch y, thọ Bồ-tát giới mới có
y, mới có mạn y. Nói thật ra, hiện nay có giới thật sự hay không? Không những
không có Bồ-tát giới, mà ngũ giới cũng không có. Đâu có ai thọ ngũ giới rồi mà
làm được? Thứ nhất là không sát sanh, con muỗi vừa đốt thì đập một cái, đánh nó
chết tiêu rồi. Bạn có thể làm được không trộm cắp không? Khi nộp thuế vẫn nghĩ
một chút phương pháp, làm sao để nộp ít một chút, loại ý niệm này, loại hành vi
này chính là hành vi trộm cắp, tâm trộm. Đóng thuế nhiều một chút, đất nước có
thêm một chút thu nhập, bạn đã bố thí rồi. Tại sao không tu bố thí ba-la-mật, vẫn
muốn nộp ít một chút? Là tâm trộm cắp. Còn ý niệm chiếm sự thuận tiện của người
khác, đây đều là thuộc về tâm trộm cắp. Vọng ngữ thì càng không cần nói. Cho
nên, trong ngũ giới, có điều nào bạn có thể làm được? Có chăng thật sự có thể
làm được chỉ có một điều, là không uống rượu, bốn điều khác không dễ làm được.
Bồ-tát giới lại càng khó hơn.
Vì sao vậy? Vấn đề này rất nghiêm túc. Người xuất gia thì
không làm được Sa-di Luật Nghi. Cư sĩ tại gia thì không bàn đến tam quy ngũ giới,
ngay cả Thập Thiện Nghiệp Đạo cũng không làm được, không làm được Thập Thiện
Nghiệp Đạo thì tam quy ngũ giới là giả, không phải thật. Bạn xem thứ tự trong Tịnh
Nghiệp Tam Phước, điều đầu tiên là: “Hiếu
dưỡng cha mẹ, phụng sự sư trưởng, từ tâm không giết, tu thập thiện nghiệp”,
đây là điều đầu tiên. Chúng ta đề xướng ba cái gốc Nho Thích Đạo, chính là từ
điều đầu tiên, chỗ nương vào chính là điều này. Hiếu thân tôn sư ở trong Đệ Tử
Quy, từ tâm không giết là giáo dục nhân quả ở trong Thái Thượng Cảm Ứng Thiên,
tu thập thiện nghiệp, đây là kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, là ba cái gốc
này. Có ba cái gốc này rồi thì bạn mới
có thể thọ quy y, bạn mới thật sự có được Tam quy. Hiện nay quy y là giả. Quy y
Phật, ý nghĩa của Phật là gì? Thế nào gọi là quy y Phật? Trong Lục Tổ Đàn Kinh
đã nói rất rõ ràng, giác mà không mê là quy y Phật, bạn có thể làm được không?
Chánh mà không tà là quy y pháp, Tịnh mà không nhiễm là quy y tăng, bạn có thể
làm được không? Chúng ta khởi tâm động niệm vẫn là mê, vẫn là tà, vẫn là nhiễm,
chưa có quy y! Sau khi thật sự quy y rồi thì khởi tâm động niệm, họ là giác, họ
là chánh, họ là tịnh, giác chánh tịnh. Trong tâm Bồ-đề nói thanh tịnh, bình đẳng,
giác, vậy thật sự là quy y rồi. Chúng ta khởi tâm động niệm, lời nói việc làm,
đều có thể tương ưng với thanh tịnh, bình đẳng, chánh giác, đây là chân thật
quy y. Có tam quy rồi thì mới thọ ngũ giới, bạn hãy suy nghĩ về thứ tự này.
Cho nên ngày nay chúng ta để nó ở sau cùng, trước hết dạy bạn
hiếu thân tôn sư, trước hết bạn hãy học Đệ Tử Quy, bạn chưa học Đệ Tử Quy, chưa
học Cảm Ứng Thiên thì chắc chắn bạn không làm được Thập Thiện Nghiệp Đạo. Không
làm được Thập Thiện Nghiệp Đạo thì bạn không có tư cách thọ tam quy ngũ giới,
cho nên đắp y hay không đắp y không cần phải hỏi nữa. Người khác làm được như
pháp hay không như pháp cũng đừng để ở trong tâm, chúng tôi thường hay nói, người
khác nghĩ bất thiện, làm việc bất thiện, tuyệt đối không được để ở trong tâm,
tuyệt đối không được nói ra ngoài miệng, không được đi phê bình người, người ta
không sai. Phải phê bình chính mình, ta học Phật, ta chưa làm được tốt, chưa
làm được tấm gương tốt cho người ta, để cho người ta vẫn mê hoặc điên đảo, bản
thân chúng ta có tội, chính mình có lỗi lầm. Từ chính mình mà làm, sửa lỗi đổi
mới, làm ra tấm gương tốt cho người khác xem, vậy thì đúng rồi.
Hỏi:
Tiếp theo hỏi, đệ tử bởi
không muốn nhìn thấy người khác không giữ quy củ nhà Phật, nên rất ít đi đến những
ngôi chùa này để học, cách làm này có đúng không?
Đáp: Vừa rồi tôi đã nói rất nhiều rồi, chắc
các bạn cũng hiểu rõ rồi, việc này sẽ không cần nhắc lại nữa. Điều quan trọng
nhất là chính mình làm được như pháp, người khác làm không như pháp, phải học hằng
thuận chúng sanh; Họ làm rất tốt, chúng ta phải tùy hỉ công đức. Đừng kết oán
thù với chúng sanh, nhân quả của ai thì người đó gánh lấy.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, xin hỏi
buổi trưa từ mười rưỡi đến mười một rưỡi ăn cơm thì có tính là phù hợp với tiêu
chuẩn ăn một bữa giữa ngày không?
Đáp: Phù hợp. Ăn một bữa giữa ngày đúng là
vào thời điểm này, thời gian chuẩn xác nhất là theo lịch thiên văn. Lịch thiên
văn trong mỗi một ngày là mấy giờ mấy phút mấy giây đều có ghi chép, hơn nữa mỗi
địa phương không giống nhau, thời gian khác nhau. Thông thường có thể dùng từ
mười rưỡi đến mười một rưỡi thì không vấn đề gì, tuyệt đối không được quá ngọ,
đây là tiêu chuẩn.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, xin hỏi
bài vị của tổ tiên có cần phải luôn luôn cúng không? Hay là phải dời xuống, nếu
dời thì khi nào được?
Đáp: Học Phật rồi thì phải hiểu là “lý sự vô ngại, sự sự vô ngại”. Trong Phật pháp giờ nào cũng là giờ
tốt, ngày nào cũng là ngày tốt, cho nên không cần phải chọn ngày giờ. Chọn ngày
giờ hầu như là ở trong Thần Đạo giáo. Họ rất xem trọng việc này, Phật pháp thì
không. Cho nên đó là trong tôn giáo, Phật pháp không phải là tôn giáo. Ý nghĩa
của thờ cúng là gì? Thờ cúng là hiếu đạo, “thận
chung truy viễn”, ngay cả tổ tiên quá khứ mà còn niệm niệm không quên thì đối
với cha mẹ ở trước mắt, người thân quyến thuộc, bạn sẽ sanh khởi tâm yêu
thương, sẽ sanh khởi tâm chăm sóc, tâm giúp đỡ. Cho nên phải biết đây là tưởng
nhớ tổ tiên, “thận chung truy viễn, dân đức
quy hậu”. Đối với chính mình, đức hạnh của chính mình từ chỗ này ngày ngày
tăng trưởng, là ý nghĩa này.
Hỏi:
Vị đồng tu này hỏi là lão pháp sư ở miếu
Phổ Tế là ni cô Truyền Tiên, hiện nay đã sáu mươi ba tuổi, xuất gia hơn ba mươi
năm, nhờ đệ tử thỉnh giáo lão pháp sư. Sư cô nằm mộng, mộng thấy Quan Thế Âm Bồ-tát
nói sư cô “xuất gia”. Sư cô hỏi “xuất gia” thế nào? Quán Thế Âm Bồ-tát nói trụ ở
hang núi. Sư cô đã mua hơn môt trăm mẫu đất núi, sơn thủy hữu tình, rất thanh
tĩnh, nhưng hơi vắng vẻ. Đã xây Quán Âm Đường, ao hoa sen, ao phóng sanh, rất
muốn xây thêm một Đại Hùng Bảo Điện, tháp Báo Ân, còn muốn xây một gian phòng,
thỉnh lão pháp sư về thường trụ, hoặc là đến để chỉ đạo. Cách nghĩ như vậy có
thể thực hiện không? Có như pháp không? Do miếu này chỉ có một mình sư cô, lại
thiếu trí tuệ, sức lực không đủ, xin lão pháp sư chỉ thị.
Đáp: Việc này không cần đến tôi chỉ thị.
Quán Âm Bồ-tát rất linh, Quán Âm Bồ-tát không phải là chỉ thị cho sư cô rồi
sao, bảo cô đi sống ở một hang núi, sao cô lại đi xây nhiều phòng ốc như vậy? Đặc
biệt là chỉ một người, một người mà xây Đại Hùng Bảo Điện, xây tháp Báo Ân, xây
nhiều như vậy, không có tác dụng. Lời của Quán Âm Bồ-tát có đạo lý, một người sống
ở hang núi thì tốt biết mấy, cho nên tuân thủ theo chỉ thị của Quán Thế Âm Bồ-tát
là được. Hiện nay cô đã mua một khu đất trên núi, cô ở trong khu đất núi đó hãy
đi làm một cái hang, nếu có núi thì ở trên núi có thể có một cái hang. Có thể
đào lớn một chút, trong đó có thể có mấy gian phòng, có Phật đường, có phòng ngủ,
một mình cô dễ tu hành, như vậy là đúng rồi, không nên khởi vọng tưởng. Quán Âm
Bồ-tát dạy cô, trong đây cô đã nói có Quán Âm Đường, ao hoa sen, ao phóng sanh,
vậy được rồi, không nên xây tiếp Đại Hùng Bảo Điện. Theo tôi thì cô nên nghe lời
của Quán Âm Bồ-tát, làm một cái hang. Quán Âm Bồ-tát dạy cô ở trong hang núi tu
hành, cô cứ y giáo phụng hành là rất tốt. Ở bên cạnh nếu như có nhiều đất thì
có thể trồng ít rau, cô không cần phải đi mua rau nữa. Có một Quán Âm Đường nhỏ,
nhất định sẽ có một số tín đồ, Quán Âm Bồ-tát sẽ tìm tín đồ đến nơi đó hộ trì
cho cô. Hãy dốc lòng nhất tâm niệm Phật, cầu sanh Tịnh độ, vậy là đúng rồi.
Hỏi:
Câu hỏi sau cùng, mỗi buổi
tối con phát đĩa DVD giảng kinh của lão pháp sư, nội dung lễ thỉnh và cung tiễn
giống nhau được không?
Đáp: Có thể. Phát đĩa DVD, nếu chính mình có
thời gian thì phải nghe nhiều, để bản thân chúng ta có sự nhận thức về Phật
pháp nhiều một chút, đối với việc tu học của chính mình mới thật sự có chỗ tốt.
Nếu buổi tối mỗi ngày phát kinh điển chỉ cúng dường cho quỷ thần, bạn chỉ tu được
một chút phước đức, đây là tu phước, đối với chính mình không có lợi ích thực
chất, không giúp được gì cho chính mình về giải môn, hành môn. Chúng ta biết là
tu học Phật pháp thì quan trọng nhất vẫn là tự độ, tự độ rồi sau đó mới có thể
giúp đỡ người khác, chính mình chưa được độ thì rất khó giúp người khác, điều
này không thể không biết.
Trên phương diện học tập, chúng tôi thường nói, hy vọng có
mười đồng học cùng nhau tu hành, phương pháp này mỗi người ở trong nhà của mình
đều có thể học. Duyên phận không như nhau, phải biết Trung Quốc từ xưa tới nay,
cao tăng đại đức xuất gia, thánh hiền quân tử tại gia, hầu như đều tự học mà
thành công. Sự thật này chúng ta phải nhận thức rõ ràng, chắc chắn Phật Bồ-tát,
thánh hiền là do học mà thành, do học mà ra, vấn đề là chính bạn có chịu học
hay không thôi. Có cơ duyên tìm được mấy đồng học, đều là duyên phận, không thể
nói không có duyên phận thì ta không học nữa, vậy thì sai rồi. Từ xưa đến nay
những thánh hiền hào kiệt, tổ sư đại đức, đâu có mấy ai là có duyên phận đâu, hầu
như đều là tự mình tu thành. Buông xuống danh văn lợi dưỡng, buông xuống tham
sân si mạn, buông xuống sự hưởng thụ ngũ dục lục trần, trọn đủ bốn cái gốc này,
bốn môn học trọng yếu này, đó là nền tảng thật sự. Chỉ cần có bốn nền tảng căn
bản này, học tập thật tốt bốn cái gốc này, một năm đã hoàn thành rồi. Nếu như
nói người nghiệp chướng nặng, căn tính chậm chạp thì cùng lắm là hai năm.
Bạn xem thí nghiệm mà chúng tôi đã làm ở Thang Trì, tuyển được
một nhóm các thầy cô này, chúng tôi dạy họ môn học Đệ Tử Quy, Hy vọng họ trong
bốn tháng có thể thực hiện. Không ngờ chỉ hai tháng đã thực hiện được toàn bộ,
việc này không khó, hai tháng đã làm được rồi, ba trăm sáu mươi câu, từng câu đều
làm được, đều biểu hiện ở trong đời sống của mình, đối người tiếp vật thảy đều
làm được. Sau khi ba mươi mấy thầy cô chúng tôi làm được rồi, chúng tôi mới triển
khai dạy học đến quần chúng. Tiểu trấn Thang Trì có hai mươi ngôi làng, một con
đường chính, cư dân bốn mươi tám ngàn người. Ba mươi thầy cô giáo này được chia
ra đến mỗi ngôi làng để dạy, vào trong từng nhà mỗi nông dân để dạy. Chúng tôi
vốn nghĩ ba năm mới nhìn thấy thành quả, thật có thể làm được thay đổi phong tục,
đã chuyển hoàn toàn phong khí xã hội trở lại. Không ngờ chỉ ba tháng, từ tháng
giêng năm 2006 bắt đầu, dạy đến tháng tư, tròn ba tháng thì đã xem thấy thành
tích.
Nhóm thầy cô này vô cùng vui sướng, bởi vì tôi giao cho họ
là ba năm, đâu có ngờ chỉ ba tháng mà lương tâm của con người đã được thức tỉnh,
chân thật giống như con người nằm ngủ vậy, đã tỉnh trở lại. Lương tâm hiện tiền,
không bằng lòng làm việc bất thiện, nghĩ đến việc bất thiện, chính mình bị
lương tâm cắn rứt. Phong khí của toàn bộ xã hội thay đổi. Chúng tôi xem thấy
thì hoan hỷ vô hạn, không ngờ rằng con người lại dễ dạy đến như vậy, đáng tiếc
không có người dạy, thế nhưng người dạy phải đích thân làm được thì mới có thể
sanh ra được hiệu quả. Nếu bạn dạy người khác mà bạn chỉ dạy người khác làm,
chính mình không làm được thì người khác không tin tưởng, sẽ không đạt được hiệu
quả. Nhất định phải làm được. Ví dụ như nói bạn vào trong gia đình nông dân, bạn
dạy con cái của họ phải hiếu thuận cha mẹ, sớm tối phải biết thăm hỏi cha mẹ. Bạn
làm cho chúng xem, đối với cha mẹ đều là hành lễ chào cúi sâu chín mươi độ, để
cho chúng xem thấy. Đối với việc ăn uống của cha mẹ thì chăm sóc họ, ăn cơm thì
bạn xới cơm cho họ, khi uống trà thì bưng trà cho họ, cung cung kính kính bưng
mời họ. Khi họ mệt thì an ủi họ, thỉnh thoảng lại đấm lưng cho họ, khi trời tối,
ăn cơm xong thì rửa chân cho họ. Các thầy cô thảy đều làm, làm cho con cái
trong gia đình họ xem, con cái trong nhà họ cũng bị cảm động. Phụ huynh cũng cảm
động, cảm động điều gì? Sao tôi không dạy được con cái tôi; Con cái thì nói,
sao con không thể làm được, là thân giáo!
Tôi nói với nhóm thầy cô này, tôi nói Khổng tử dạy học thành
công rồi, Thích-ca Mâu-ni Phật dạy học thành công rồi, vì sao thành công? Trước
hết làm được, sau đó mới đi dạy thì người ta tin tưởng bạn, người ta tiếp nhận
giáo huấn của bạn. Nếu bản thân bạn chỉ dạy người khác mà chính mình chưa làm
được thì người khác sẽ hoài nghi bạn, không tin tưởng. Cho nên tôi nói rất đơn
giản, làm được rồi sau mới có thể dạy người khác, đây là thánh nhân, đây là Phật
Bồ-tát. Nói được rồi, chính mình lập tức đi làm được, đây là hiền nhân. Nói được
mà không làm được thì đây gọi là gạt người. Tôi nói ba loại thầy cô này, các bạn
muốn làm loại nào? Phải nên làm Phật Bồ-tát phải nên làm thánh hiền, thật hiếm
có, ba mươi mấy thầy cô đúng thật là họ học thánh học hiền, cho nên mới làm được
thành công như vậy. Thật sự học Nho, thật sự học Phật, học Phật phải giống như
Thích-ca Mâu-ni Phật, học Nho phải giống như Khổng tử, phải giống Mạnh tử. Thời
gian rất ngắn, hiệu quả tuyệt vời, thành công rồi.
Cuối tháng năm, đầu tháng sáu, cô Dương báo cáo thành quả ở
bên đó cho tôi, chúng tôi được an ủi vô cùng, thật không ngờ tới, lúc đó chúng
tôi nghĩ làm thế nào giới thiệu nó cho Liên Hợp Quốc. Kết quả không ngờ sau hơn
hai tháng, đại khái hơn một tháng rưỡi, vào tháng bảy, Liên Hợp Quốc đến tìm
chúng tôi, là tổ tiên phù hộ! Đây không phải là sức mạnh của con người. Mặc dù
chúng tôi đã có hơn tám lần tham gia hội nghị Hòa Bình của Liên Hợp Quốc, nhưng
chưa từng xảy ra mối quan hệ trực tiếp với Liên Hợp Quốc, họ đến để tìm chúng
tôi, cơ hội của chúng tôi chín muồi rồi, đã mang thành tựu này ở Thang Trì để
tuyên bố tại Liên Hợp Quốc. Nói với họ phương pháp này có thể hóa giải được
xung đột, có thể xúc tiến an định xã hội, thế giới hòa bình. Những thầy cô này
vì hòa bình của cả thế giới này mà lập công lớn, lập nghiệp lớn, thật là hiếm
có. Chúng ta học thì phải thật làm, không có gì khác, chỉ cần thật làm thì
không có ai mà không thành công.
Hỏi:
Câu hỏi tiếp theo, có
liên quan đến cúng dường, họ có bốn câu hỏi, câu thứ nhất, mỗi một bữa cơm đều
phải cúng dường Phật và hết thảy chúng sanh không? Nếu ăn đồ ăn thừa thì có cần
cúng thức ăn riêng không?
Đáp: Cúng dường có ý nghĩa cung kính, Phật Bồ-tát
còn cần phải ăn những đồ ăn này sao? Đây là biểu pháp cung kính. Phật là mỗi
ngày một bữa, bạn sớm tối đều cúng thì có phải bạn đã khiến Phật phá trai rồi
sao? Nhất định không thể được. Cho nên cúng Phật không được cúng quá ngọ, sau
quá ngọ thì đồ ăn cúng Phật phải hạ xuống hết, không được quá ngọ. Quá ngọ mà đồ
ăn vẫn còn cúng ở đó thì đây là không cung kính. Cúng quỷ thần, cúng quỷ thần
là vào buổi tối, cúng chư thiên thì vào buổi sáng, chư thiên là ăn buổi sáng,
quỷ thần là ăn buổi tối, những điều này đều phải hiểu. Cho nên cúng thí thực
cũng không được dùng đồ ăn thừa, nếu chúng ta đem đồ ăn thừa để cúng quỷ thần
thì cũng không cung kính, huống chi là cúng Phật Bồ-tát. Ở trong chùa, đồ ăn
cúng Phật Bồ-tát là phải do người có chuyên môn nấu, vì sao vậy? Người thông
thường khi nấu đồ ăn hay phải nếm đồ ăn, nếm thử, khi nếm đồ ăn thì đã ăn qua
món ăn này rồi, bạn ăn qua rồi thì làm sao có thể cúng Phật được? Cho nên trong
đồ ăn cúng Phật không được có dầu, không được có muối, thật sự là đồ nhạt, đây
là cung kính nhất.
Cho nên về phương diện ẩm thực, đối với gia vị, đầu bếp giỏi
nhất Trung Quốc, họ không cần phải nếm, họ giàu kinh nghiệm đến mức họ muốn
thêm bao nhiêu thì đều có phân lượng, họ lấy rất chuẩn, là đầu bếp cao cấp.
Không có công phu này, không có bản lĩnh này thì tôi cảm thấy phương thức của
người nước ngoài tốt. Đồ ăn ở nước ngoài không có gia vị, gia vị của họ đều để ở
trước mặt bạn, lọ muối nhỏ, xì dầu, đường, tiêu đều để ở đó, tự bạn thêm nếm,
những đồ ăn mang ra đều không có vị gì. Đây là thói quen của người nước ngoài,
người Trung Quốc chúng ta không quen như vậy, trên thực tế là rất vệ sinh. Hơn
nữa khẩu vị mỗi người không giống nhau, có người thích vị mặn, có người thích vị
nhạt, chính mình nêm nếm là việc vô cùng hợp lý. Đặc biệt là đại chúng ở trong
tập thể, dùng phương thức tiệc buffet của người nước ngoài, không bị lãng phí
chút nào, bạn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thích ăn món nào thì có thể lấy một
chút, không thích ăn thì có thể không lấy.
Ở trong chùa, chủ trương của tôi là “tam đức lục vị, cúng Phật
cùng tăng”, là mấy món? Sáu món, sáu món là có yêu cầu. Tam đức lục vị, buổi
sáng là ba món, là ăn sáng, buổi tối nếu phải ăn để chữa bệnh thì cũng có thể
ăn bữa tối, là ba món, bữa trưa là sáu món. Thảy đều dùng phương thức tiệc
buffet, sạch sẽ, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không lãng phí. Đương nhiêu ở đây
có rất nhiều chỗ là lý tưởng của chúng tôi, nhưng khi cúng Phật thì nhất định
phải cung kính. Trong nhà mình không thuận tiện thì sau khi nấu ăn xong rồi,
chén đầu tiên nhất định là để cúng Phật, cúng Phật dùng một chén nhỏ, trong nồi
cơm lấy một chén cơm nhỏ cúng Phật; thức ăn cũng là như vậy, sau khi nấu xong,
trước hết gắp ra để cúng Phật. Sau khi cúng xong, mọi người chúng ta đều có thể
ăn. Đồ cúng quỷ thần cũng có thể ăn, đều có thể ăn.
Hỏi:
Câu hỏi thứ hai hỏi buổi
tối không ăn cơm, chỉ cúng một ly nước thôi có được không?
Đáp: Cúng nước cũng không được gián đoạn, không phải là nói đến bữa
tối mới cúng. Cúng nước thì tốt nhất mỗi ngày đều phải thay, thay vào lúc nào?
Vào sáng sớm, buổi sáng mỗi ngày khi thắp nhang thì thay nước, buổi trưa không
cần thay, buổi tối cũng không cần thay. Nước là biểu thị cho tâm thanh tịnh,
cũng không phải là để cho Phật Bồ-tát, cho quỷ thần uống, không phải vậy. Chén
nước cúng trước mặt Phật Bồ-tát đó là để cho chính mình xem, nhìn thấy ly nước
này thì nghĩ đến tâm của ta phải bình lặng, trong sạch như ly nước này vậy. Điều
này có ý nghĩa gì? Là “thanh tịnh bình đẳng” như trong đề kinh Vô Lượng Thọ, là
ý nghĩa này. Cho nên ly nước cúng tốt nhất là dùng ly pha lê, để bạn nhìn thấy,
hiện nay cũng có nghiên cứu ly nước thủy tinh rất tốt, bạn có thể nhìn thấy được.
Nhìn thấy ly nước này thì nghĩ đến cả ngày hôm nay, đời sống, công việc, đối
người tiếp vật thì tâm bình khí hòa, nó đang thuyết pháp, thuyết pháp thì làm
sao có thể gián đoạn được? Làm sao có thể thường hay thay đổi được?
Hỏi:
Khi cúng dường, chỉ niệm
Phật hiệu hay là cần phải quán tưởng là chúng sanh đều đang ăn?
Đáp: Thí thực thì phải quán tưởng, vì sao vậy?
Cúng quỷ thần. Cúng Phật thì không cần, niệm chú cúng dường cũng được, niệm Phật
hiệu cũng được, niệm Phật hiệu chính niệm mười tiếng Phật hiệu, cái này cũng có
thể. Hoặc là y theo nghi thức trong sách khóa tụng mà làm, đều rất tốt.
Hỏi:
Câu sau cùng hỏi, để mấy
loại thức ăn cúng dường ở trong một đồ đựng thì có như pháp không?
Đáp: Cũng có thể, thông thường ở trong pháp
hội lớn, có rất nhiều pháp sư, cư sĩ đều đến tham gia, đây là biểu diễn, đạo cụ
biểu diễn phải làm cho chỉnh tề, tam đức lục vị. Bình thường, nếu bạn ở nhà của
mình, cúng Phật, thật ra cúng Phật chỉ cúng một chén cơm là được rồi, không cần
phải cúng thức ăn. Cúng quỷ thần cũng là cúng một chén cơm, cúng một bát cơm,
không cần cúng thức ăn, cúng thức ăn thì vào ngày mùng một, ngày rằm, ngày
thánh đản của Phật Bồ-tát, trong pháp hội mới có, bình thường đều có thể không
cần. Đựng trong một đồ đựng, Thế Tôn khi còn tại thế, thác bát chính là một cái
bát, cơm và thức ăn đều để vào một chỗ. Bạn hiểu đạo lý này thì bạn sẽ nghĩ việc
này là có thể, trước đây đúng thật là như vậy. Còn có một số chùa chiền vẫn có
loại quy củ này, khi ăn cơm thì có một bình bát đựng cơm, ngoài ra còn có một
chén thức nhỏ, một bát thức ăn. Trên thực tế, khi xưa cơm và thức ăn đều để vào
trong một bình bát.
Hỏi:
Câu hỏi cuối cùng, khi
niệm Phật thì quán tưởng ân sư chính là A-di-đà Phật, như vậy có như pháp
không?
Đáp: Không như pháp, khi niệm Phật chính là
quán tưởng A-di-đà Phật. A-di-đà Phật hình dáng như thế nào? Tôi kiến nghị với
bạn, bạn thích tôn tượng Phật nào, bạn thích thì cả đời hãy cúng dường tượng Phật
này. Vì sao vậy? Bạn thường xuyên nghĩ đến, đối với việc giúp chúng ta giảm thiểu
phiền não, giảm thiểu vọng niệm, đều sẽ có sự giúp đỡ rất lớn. Khi vọng niệm khởi
lên thì lập tức giác ngộ, tưởng Phật, niệm Phật, ở nơi không thuận tiện thì niệm
thầm, không ra tiếng, trong tâm của bạn nghĩ đến Phật không ai biết, cũng không
làm trở ngại người khác, không quấy nhiễu người khác, lúc không gây trở ngại đến
người khác thì có thể niệm ra tiếng. Khi trở ngại đến người khác thì không niệm
ra tiếng, dùng niệm thầm, hoặc là dùng kim cang trì. Kim cang trì là miệng động
không có âm thanh. Cho nên phương thức rất nhiều, cứ như vậy thì tự nhiên sẽ
như pháp.
Niệm Phật, nói thật ra là quan trọng hơn bất cứ điều gì, vì
sao vậy? Không niệm Phật thì chắc chắn vọng niệm của bạn sẽ khởi lên, bất luận
là thiện niệm hay ác niệm, thảy đều là vọng niệm, bạn nhất định phải biết. Thiện
niệm cảm được ba đường thiện, ác niệm là ba đường ác, nói chung không thoát khỏi
được lục đạo luân hồi. Cho nên phàm phu, chính bạn nhất định phải khẳng định,
phải thừa nhận, tâm của bạn là tâm luân hồi, không phải là tâm thanh tịnh. Bạn
có khởi tâm động niệm, có phân biệt chấp trước, là tâm luân hồi. Tâm luân hồi
làm việc gì cũng gọi là nghiệp luân hồi, niệm Phật cũng là nghiệp luân hồi. Cho
nên, nhất định phải niệm đến công phu thành phiến, bạn sẽ chuyển nghiệp luân hồi
thành tịnh nghiệp, tịnh nghiệp thì sanh Tịnh độ. Không có công phu này thì
không được, làm bao nhiêu việc thiện, việc thiện không có tác dụng, việc thiện
có thiện báo, là quả báo ba đường thiện, phải biết điều này. Nếu làm các việc
thiện mà không quên niệm Phật, không để việc thiện ở trong tâm, đây là công đức,
đây là tịnh nghiệp. Chính bạn nhất định phải biết tu, nhìn trên sự là giống
nhau, nhưng dụng tâm không giống nhau, dụng tâm của bạn toàn là ở trên Tịnh độ.
Nếu không có công phu này, thà rằng không làm việc đó, vì
sao vậy? Đối với bạn không có chỗ tốt. Đối với người khác có chỗ tốt, đúng vậy,
đối với người khác có chỗ tốt là thiện nghiệp, chính là nếu bạn cầu vãng sanh
thì làm không được, đời sau bạn được phước báo. Cả đời này của bạn kết được
pháp duyên với Phật pháp, nhưng đời này không thể thành tựu. Đời này thật sự muốn
thành tựu thì hãy làm thanh chúng, đừng làm chấp sự. Làm công quả cũng được,
làm công quả là giao công việc cho bạn thì bạn nghiêm túc làm cho tốt, Phật hiệu
trong tâm không gián đoạn, đây là việc tốt. Nếu trong tâm vẫn có vọng tưởng, vẫn
có một số tính toán, có một số phân biệt chấp trước, vậy thì bạn sai rồi! Vì
sao vậy? Nghiệp bạn tạo vẫn là nghiệp luân hồi. Nói chung việc này phải làm cho
rõ ràng, cho thấu đáo, chuyển nghiệp luân hồi thành tịnh nghiệp là đúng.
Tốt rồi, hôm này thời gian đã hết, các câu hỏi của chúng ta
đã được trả lời viên mãn.