Cõi người bây giờ cũng khổ, bây giờ ăn toàn đồ độc, Thiện
Trang nói không có gì không độc, ở Việt Nam bây giờ thứ gì cũng độc hết. Với
trái dừa, người ta còn chích thuốc vô nữa, hồi xưa dừa để hoài không hư, bây giờ
trái dừa để mấy ngày bị hư, thứ gì cũng hư, rau cũng vậy, không phải sạch đâu.
Nghe nói có chỗ làm rau sạch ở Đà Lạt, có vị thầy đó nói: họ làm có camera công
ty theo dõi đàng hoàng mà tới giờ đó thì họ cúp điện để xịt thuốc, xong rồi kéo
cầu dao điện lên. Người ta mới hỏi tại sao giờ đó không thấy camera, không thấy
tín hiệu, họ nói ở đây bị cúp điện, kiểu đó làm ăn không chân thật. Còn các loại
trái cây thì dùng thuốc hoặc là hoá học.
Thiện Trang vì ở núi này có một số trái cây xoài hay ổi, một
số ít trái lắm nhưng vì không có phun thuốc, không có bón phân gì hết, nên ra
trái ăn cực kì ngon, vị thơm ngon hơn hẳn. Trái ổi nhỏ ăn rất ngon, còn trái ổi
đi mua to bự nhưng ăn không ngon, không có vị, xoài cũng vậy v.v… mới biết tự
nhiên là số một. Các bạn trẻ bây giờ không biết tự nhiên như vậy đâu, mình phải
tự trồng mà không bỏ phân xịt thuốc, có bao nhiêu mình chỉ tưới nước thôi hoặc
dùng các loại rau khô vun bón tự nhiên. Tuy không thu hoạch được nhiều nhưng chất
lượng, bây giờ ăn gì cũng toàn đồ độc, ăn thời gian người nào cũng bệnh cũng ốm.
Thiện Trang thấy như vậy.
Mình ăn đồ bị ngộ độc hoài, người cứ đơ đơ, không ăn cũng chết
mà ăn cũng chết. Không ăn cũng chết vì thiếu chất, bệnh suy dinh dưỡng, còn ăn
nhiều mau chết, ăn ít thì đỡ hơn, khổ nỗi như vậy, nhiều thuốc lắm quý vị. Thiện
Trang đem luộc trái bắp sú trước khi xào, khi luộc sơ qua hơi nước nóng bay lên
toàn nghe mùi thuốc sâu thì mình sao dám ăn nữa. Nghe vậy thì sợ nhưng mà thôi
kệ cũng phải ăn, dù sao nó cũng bay bớt rồi, trụng qua nước sôi trước, rồi mới
xắt ra, đó là cách để làm mềm bớt đi, chỉ vậy thôi mà nhiều khi không dám ăn,
thật sự nghe mùi thuốc thôi, cũng ăn nhưng mà ăn ít. Chấp nhận tất cả pháp từ
tâm tưởng sanh nên thôi kệ cứ ăn, nghĩ là chống được độc, nhưng ăn nhiều quá
thì người đơ đơ mệt. Bữa cộng tu mà Thiện Trang ăn trúng thứ gì đó độc là buổi
chiều lên tu không nổi, chỉ cần ăn món gì đó khác thường là mệt, buồn ngủ, đơ
đơ người, ngủ có nhiều cũng không khỏe lại được vì mệt lắm, bởi do ăn đồ độc.
Đó là “ẩm khổ thực độc” như trong Kinh Vô Lượng Thọ này nói rất rõ ràng. Cho
nên về Tây Phương Cực Lạc đi, đừng ở Ta Bà này nữa, thế gian này khổ lắm rồi.
(TRÍCH VLT149 – TẠM CHIA SẺ KINH VÔ LƯỢNG THỌ – PHẨM 48: VĂN
KINH HOẠCH ÍCH – THẦY THÍCH THIỆN TRANG)