Nam Mô A Mi Đà Phật!
Kính chuyển đến quý đồng tu hữu duyên câu hỏi và câu trả lời
rất quan trọng về việc trợ niệm cho người lâm chung!
***********
Câu hỏi (của chú Phật-tử Chúc Nghiêm, Úc châu):
Nam Mô A Di Đà Phật!
Kính bạch Thầy. Con tu trong một nhóm đồng tu, trong đó các
bác rất lớn tuổi, có bác cũng đã hơn 90 tuổi. **Hôm trước chúng con có bàn về vấn
đề hộ niệm, con nhận thấy có rất nhiều chư vị đồng tu rất trông chờ vô chuyện hộ
niệm. Có nghĩa là tu và đến lúc lâm chung sẽ nhờ ban hộ niệm. Con thì con lại đề
cao chuyện là tự tại vãng sanh. **Mặc dù về công phu thì con cũng mới vừa vào
tu thôi, nhưng con nghe Pháp của Hòa thượng Tịnh Không thì ngài nói là đừng
trông chờ nhiều vào chuyện hộ niệm, và quý vị phải tự tại vãng sanh thì mới chắc
ăn. Có một vài lần con đi hộ niệm, thì con để ý thấy rằng, người lúc lâm chung,
con ở bên Úc, con thấy gần như các trường hợp đều bị cái rèm che lại. Qua những
sự việc đó con mới đề nghị các bác lớn tuổi, đừng có chờ đến lúc lâm chung rồi
mới nhờ ban hộ niệm đến. Ngay từ lúc bây giờ, các bác cũng đã lớn tuổi rồi, các
bác phải tập làm quen với sự cô đơn. Mặc dù biết người già rất sợ cô đơn. Mọi
người ngủ hay để mặt hướng ra cửa. Nếu lúc lâm chung mà mặt mình hướng ra cửa,
rồi nhiều người đi ra đi vào mình thấy động tâm liền. Cho con đề nghị các bác
ngủ phải quay mặt vào tường, đổi hướng ra cửa. Xung quanh tường các bác treo
hình đức Phật A Di Đà, dưới chân cũng treo hình đức Phật A Di Đà. Bên này cũng
treo hình đức Phật A Di Đà. Khi ngủ không nhìn ai hết, chỉ nhìn thấy hình Phật
A Di Đà. Có một số người phản đối nói là Đại sư Ấn Quang không cho treo. Con mới
nói Hòa thượng Tịnh Không nói Ấn Quang Đại sư không cho treo, nhưng Hòa thượng
Tịnh Không cho treo, với điều kiện trong tâm mình có Phật, lúc nào cũng nhớ đến
Phật, cũng muốn ở gần Phật, thì tại sao lại không treo hình Phật. Con nhớ đến
đoạn đó nên con mới đề nghị với các bác, và các bác cũng đã lớn tuổi rồi. Còn nếu
còn trẻ, còn phóng túng, còn chung đụng trong gia đình thì đúng là không nên.
Nhưng các bác bây giờ đã lớn tuổi, đa số là ngủ một mình, thì phải tập làm quen
với sự cô đơn. Và đồng thời con đề nghị là các bác phải để máy niệm Phật ở ngay
đầu giường, để tối khi lên giường các bác nghe niệm Phật, nhìn hình Phật, hạn
chế gặp gỡ người nhà. Còn bây giờ mỗi ngày niệm Phật hai tiếng mà mong vãng
sanh thì con thấy khó quá. Cho nên con đưa ra đề nghị đó và con nghĩ rằng nếu đến
giai đoạn bệnh, không biết đi lúc nào. Trong nhóm chúng con cũng có một bác bị
bệnh, mọi người xung không ngờ là bác đó đi quá nhanh. Cho nên con mới đề nghị
các bác là đi ngủ mắt phải thấy hình Phật, tai phải nghe tiếng niệm Phật và
trong tâm phải nhớ đến Phật. Phải niệm Phật. Như vậy thì mới giữ được Chánh-niệm,
và lỡ có bị bệnh thì không phải di chuyển gì nhiều. Lúc đó do chủ quan bất chợt
con nghĩ như vậy. Con không biết những ý kiến đó của con có phạm vào điều gì cấm
kỵ hay không, con mong Thầy chỉ dạy lại giùm con ạ. Nam Mô A Di Đà Phật!
Trả lời:
Nam Mô A Di Đà Phật!
Cám ơn chú Chúc Nghiêm. Thứ nhất là theo chú nói là đúng rồi
đó, Thiện Trang cũng nói nhiều lần. Những người lớn tuổi, do duyên người ta
không nghe Pháp từ hồi trẻ, nên trí người ta không khai nhiều, không hiểu nhiều,
nên thường người ta trông chờ vào hộ niệm. Đây chính là một chướng ngại cho họ.
Vì thực tế mà nói, sanh tử vô thường, đâu biết lúc nào đến đâu mà. Lúc đó đâu
kiếm được ai để mà trợ niệm. Lỡ người ta không tới trợ niệm mình lại trông chờ,
ngó đợi miết. Lúc đó thọ mạng mình hết rồi, thì phải đi thôi. Mà đi trong sự
trông chờ đó thì chắc chắn không vãng sanh được. Cho nên mình phải tự trợ niệm
cho mình. Cho dù hoàn cảnh mình chưa có niệm Phật tam-muội tự tại vãng sanh
không quan trọng. Nhưng mình có đủ tín, nguyện, hạnh thì chắc chắn mình sẽ vãng
sanh. Có người trợ niệm cũng được, không có cũng được. Đó là điều mình phải dạy
cho những người lớn tuổi. Đó là điều quan trọng nhất. Nếu không họ cứ trông chờ.
Rồi lúc đó oan gia trái chủ chặn đường hết. Gọi người này không được, gọi người
kia không được, một hồi tức quá, rồi họ không vãng sanh đó, do tâm lý chờ. Cho
nên chú làm việc đó là đúng rồi. Thứ hai là cách bố trí trong nhà, trong phòng
thì đúng rồi, người lớn tuổi hoàn toàn có thể treo được các tấm hình Phật xung
quanh. Trừ trường hợp là phòng ngủ còn có vợ chồng thì không nên. Còn nếu người
lớn tuổi rồi thì treo được, là hợp lý. Ngài Ấn Quang Đại sư lúc đó mình phải
coi ngài trả lời cho ai, đối tượng nào? Coi lại lá thư đó. Cuốn Văn Sao có thời
gian phải lọc lại, nhưng mà không có thời gian. Coi lá thư đó trả lời cho đối
tượng nào. Trả lời cho người lớn tuổi khác, cho người trẻ tuổi khác, từng lứa
tuổi mình phải coi. Mình không thể lấy của một cá nhân đó, một đối tượng đó mà
áp cho hết tất cả được. Cho nên làm điều đó được. Còn về cách xoay giường cũng
có thể không cần nhất thiết phải xoay. Mình làm có cái rèm v.v… điều đó tùy
theo.
Nằm như thế nào cho thoải mái nhất là được. Riêng việc xoay
giường chưa có nhất thiết là quan trọng. Nhưng việc treo hình Phật là quan trọng,
nên làm. Tùy cơ ứng biến. Nếu xoay được tốt thì cứ xoay, xoay giường lại. Và
quan trọng nhất dạy cho họ là nếu lúc lâm chung ráng niệm Phật. Có đồng tu tới
thì tốt, không có cũng không sao. Phải dạy cho người ta điều đó. Tại vì phương
pháp trợ niệm cũng tốt nhưng là con dao hai lưỡi. Tức là có những người, người
ta quá trông chờ trợ niệm. Rồi lúc đó không có ai tới trợ niệm, họ ra đi mất,
như vậy là không được. Còn tâm của họ, lúc đó đáng lẽ tâm tập trung niệm Phật,
A Di Đà Phật tới rước con. Chứ cứ nhìn đồng tu, nhìn qua nhìn lại sao không thấy.
Có đứa con trai rồi nó cũng không biết Phật pháp, nó cũng chẳng điện thoại gọi
nữa, nó tìm cách nào đó hoãn lại, nó không muốn… Chẳng hạn như thế thì rất là
khó. Cho nên quý vị đồng tu, đối với những người lớn tuổi, ***quý vị nhớ mình
phải tin Phật là quan trọng, những người thế gian không quan trọng. Có cũng được,
không có cũng được. Có thì tốt, không có cũng không sao. Nếu nhân duyên thù thắng
mình sẽ vãng sanh, mà không cần người trợ niệm đâu. ***Thật sự không cần đâu. Nếu
yếu chút mới cần người trợ niệm. Như mẹ của Pháp sư Định Hoằng, lúc bà sắp vãng
sanh, sắp ra đi, bà lên cơn đau tim, những người trợ niệm bên cạnh họ không biết,
họ không thể niệm đúng giọng điệu của bà hàng ngày niệm. Bà bảo không cần niệm,
mở máy được rồi. Lúc đó thấy rõ ràng rất nhiều chướng ngại. Cứ như mình trông cậy
vào trợ niệm, người ta tới. Bình thường mình niệm A Di Đà Phật, họ tới niệm A
Mi Đà Phật mình đã không thích rồi. Hoặc bình thường mình niệm Nam Mô A Di Đà
Phật nhanh, tới lúc người ta niệm chậm quá. Niệm chậm, niệm nhanh, đủ kiểu, khó
chịu. Nên cũng có chướng ngại trong đó. Không phải đồng tu trợ niệm tới là tốt
đâu.
***Chỉ có chắc chắn nhất là mình dựa vào mình, là chắc chắn
nhất. Cho dù mình chưa có công phu thành phiến thì cũng đừng lo. Đến lúc đó
mình chỉ cần đủ tín nguyện, chắc chắn đức Phật A Di Đà đến, mình tin như vậy.
Có đồng tu tới thì tốt, không có cũng không sao. Đừng có trông cậy, trông cậy
người thế gian không chắc đâu. Trông cậy Phật mới chắc. ***Quý vị phải dạy họ
như thế mới được. Cảm ơn chú, chú đã chia sẻ rất hay ạ, đều là những điều cần
thiết cả. A Mi Đà Phật!
(Trích trong Phật Học Vấn Đáp – ngày 17.09.2021 – Thầy Thích
Thiện Trang)