VẤN
ĐÁP HỌC PHẬT
Tập
3
(Tập
105 Tịnh Tông)
Chủ
giảng: Pháp sư Tịnh Không
Thời
gian: 28/11/2008
Địa
điểm: Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông
Quý vị pháp sư, quý vị đồng tu, mời ngồi! Lần này tôi tới tham gia
một hoạt động ở Malaysia, là hoạt động hiệu trưởng, giáo viên trường
người Hoa cùng nhau học tập Đệ Tử Quy, học tập văn hóa truyền thống
Trung Quốc ở Malaysia, có hơn 1.700 hiệu trưởng và giáo viên tham
gia. Hoạt động này tổ chức rất thành công, chúng tôi nhìn thấy kiều
bào ở hải ngoại nghiêm túc học tập văn hóa truyền thống, cũng khiến chúng
tôi rất cảm động. Tối hôm kia quay lại, hôm qua nghỉ ngơi một
ngày, hôm nay là thứ sáu, vốn định tiếp tục giảng kinh nhưng gần
đây chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi cũng muốn nhân cơ hội
này nói lời trong lòng, nói chuyện thường ngày với các vị đồng tu lâu năm
của Tịnh tông chúng ta.
Vào thời đại này học Phật, phương Đông lơ là giáo dục thánh
hiền, phương Tây cũng lãng quên giáo học tôn giáo, tạo thành sự hỗn
loạn, biến cố của toàn thế giới. Trên truyền thông như internet,
truyền hình mỗi ngày đều báo cáo, càng ngày càng nhiều đủ loại xung
đột, thực sự khiến nhiều người hoài nghi, thế giới này vẫn còn hòa
bình hay không? Chúng ta học Phật, trong hoàn cảnh như vậy tự
nhiên sẽ có khó khăn ở mức độ nhất định, nếu như không có thiện căn sâu
dày, sự hun đúc tiếp nhận kinh giáo trong thời gian dài, sống trong
xã hội như vậy bạn có thể không động tâm sao? Bạn có thể không bị ô
nhiễm sao? Đó là công phu thế nào, công phu thế nào mới có thể
bộc lộ khả năng trong hoàn cảnh này, tu hành chứng quả. Không phải là bậc
thượng thượng căn, không phải là người có thiện căn sâu dày, chúng ta
phải làm thế nào? Tôi nghĩ trong số đồng tu của chúng ta, đa số đều
là người có căn tánh trung thượng, thượng thượng căn thật quá ít.
Cho nên học Phật, trước đây thầy dạy chúng ta phải học
Thích-ca Mâu-ni Phật, lời này thật quá hay. Năm đó Thích-ca Mâu-ni
Phật tại thế đã làm ra tấm gương tốt nhất cho chúng ta, đây gọi là đại từ
đại bi. Đây là tứ đức mà quốc sư Hiền Thủ nói trong “Vọng Tận Hoàn
Nguyên Quán”, điều cuối cùng là “thay chúng sanh chịu khổ”. Tại sao
lúc đó Quốc sư phải thị hiện như vậy? Để cho ai thấy? Hiện tại chúng
ta suy ngẫm là để chúng ta thấy, đây là thật. Một đời không rời giới
luật, không rời giáo học, không rời tu hành, tu hành thành
công đó là chứng quả. Chúng ta nên học theo Thích-ca Mâu-ni
Phật, một lòng hướng đạo. Thế nào là đạo? Đối với hiện tại chúng ta
mà nói, đạo là sáu chữ hồng danh, “Nam-mô A-di-đà Phật”, một
tiêu chuẩn, một phương hướng cầu sanh Tây Phương Tịnh độ, thân cận
A-di-đà Phật. Tới khi chúng ta minh tâm kiến tánh, chứng đắc Phật
quả, lúc đó ngồi thuyền từ bi quay lại, phổ độ chúng sanh, đây gọi là
thành tựu, đây gọi là công đức viên mãn. Chúng ta nghĩ xem sự nghiệp
một đời của Thế Tôn chính là giáo học, ngoài giáo học ra ngài đều
buông xuống hết thảy.
Đời này của chúng ta thực sự tuân theo lời dạy bảo của
thầy, học có chút thành tựu. Nhưng mà chúng ta cũng mở một trung tâm
giáo dục văn hóa ở trong nước, Thích-ca Mâu-ni Phật không làm chuyện
này, tại sao chúng ta phải làm chuyện này? Tôi thường
nói, chuyện này là bất đắc dĩ mới làm, chứ không phải nhất định phải
làm. Là do mấy năm gần đây nhìn thấy xã hội động loạn, nhân dân,
không chỉ là người dân bản địa chỗ chúng ta, cuộc sống của người dân trên
toàn thế giới thật sự rất đau khổ, không có phương hướng, không có mục
tiêu, sống trong thế giới động loạn này. Nhưng mà không ai không hy
vọng an định hòa bình. Muốn an định hòa bình, trước tiên phải hóa
giải đủ loại xung đột khác nhau. Nhiều năm nay Liên Hiệp Quốc tận tâm tận
lực làm chuyện này. Ở Úc tôi có nhân duyên tham gia hội nghị hòa bình thế
giới, chúng tôi giới thiệu lời tổ tiên dạy bảo của truyền thống Trung
Quốc cho những người tham gia hội nghị, “dựng nước quản dân, dạy
học làm đầu”. Sau khi họ nghe xong hoan hỷ, tán thán, cũng rất tán
thành, sau hội nghị họ nói với tôi, nói đây chỉ là lý
tưởng, không thể thực hiện. Chúng ta biết họ đã không còn tín
tâm đối với lời dạy bảo của thánh hiền xưa, vì muốn giúp đỡ mọi người
xây dựng tín tâm, khôi phục tín tâm, cho nên chúng ta mở trung tâm giáo
dục văn hóa để làm thực nghiệm.
Thực nghiệm này thành công rồi, sau khi thành công tôi muốn
giao lại cho chính phủ, giao cho đất nước. Chuyện này lúc chuẩn bị kế
hoạch trước đây tôi đã nói rất rõ ràng, chỉ cần thực nghiệm thành
công, ngay lập tức giao cho đất nước, chúng ta phải quay về vị trí
vốn có của Thích-ca Mâu-ni Phật, giảng kinh giáo học, chuyện thế gian
chúng ta không quản nữa. Thực sự tôi đã bàn giao lại rồi, Khánh
Giang, Khánh Vân tôi cũng bàn giao rồi, chuyện này quý vị đồng tu
nhất định phải biết. Hiện tại không còn việc của tôi, không chỉ hết
thảy mọi việc trong nước tôi không quản nữa, tôi trịnh trọng tuyên bố với
mọi người sẽ không làm nữa, tất cả hoạt động ở nước ngoài tôi cũng không
làm. Mọi người có một số hoạt động mời tôi tham gia, tới diễn
giảng, đây là do người khác đứng ra làm, không phải tôi làm, tôi
tới tán thán, tùy hỷ, khích lệ mọi người. Cho nên trong nước, ngoài
nước nếu như có người dùng danh nghĩa của tôi, nói tôi muốn mở trường
học, hoặc là muốn xây đạo tràng, hóa duyên, trong lòng mọi người phải
rõ ràng, đều là giả. Cả đời tôi không hóa duyên, không đòi tiền
từ người khác, đều là mọi người mang tới cho tôi. Mang tới nhờ tôi
thay họ làm chuyện tốt, thay họ tạo phước điền, chuyện này tôi cũng
không thể từ chối, nhưng mà bản thân tôi tuyệt đối không chủ động làm
chuyện nào, hy vọng mọi người hiểu cho.
Đặc biệt là người xuất gia, ngoài công việc hoằng pháp lợi
sanh, không nên làm bất kì sự nghiệp nào của thế tục, chúng ta đều phải
nên buông xuống, một lòng nhớ nghĩ tới tấm gương mà Phật tổ làm ra cho
chúng ta, chúng ta nên nỗ lực học tập. Thời đại hiện nay, căn cơ
của chúng ta như vậy, chỉ có niệm Phật cầu sanh thế giới Cực Lạc là
mục tiêu hàng đầu trong đời này của chúng ta, đời này quyết định phải có
thể thành tựu. Sau đó chúng ta tuân theo Đệ Tử Quy, Cảm Ứng
Thiên, Thập Thiện Nghiệp, Sa-di Luật Nghi để nâng cao đức hạnh
của chúng ta, nâng cao linh tánh của chúng ta, vậy mới đúng. Tai
nạn có nhiều hơn chăng nữa, cuộc sống có khổ hơn chăng nữa đều không
sợ, đều không để ở trong lòng. Trong kinh Hoa Nghiêm đức Phật nói với
chúng ta, đặc biệt là Vọng Tận Hoàn Nguyên Quán mà quốc sư Hiền Thủ biên
soạn, đã nói rõ ràng chân tướng của vũ trụ nhân sanh cho chúng
ta, bản thân chúng ta và hết thảy chúng sanh, cùng toàn bộ vũ trụ là
một thể. Đạo gia nói: “Trời đất và ta cùng gốc rễ, vạn vật cùng ta
là một thể”, nói rất hay, cùng gốc rễ như thế nào, cùng một thể
như thế nào, họ chưa thể nói rõ ràng được. Sau khi kinh Phật truyền
tới Trung Quốc, trong Đại thừa giáo chúng ta mới thật sự hiểu được
chân tướng sự thật, đích thực là một thể.
Thể này là gì? Thể chính là Phật tánh, pháp tánh mà trong
Phật pháp nói tới; tổ tiên của chúng ta cũng nói “nhân tánh vốn
thiện”, đây chính là thể. Nhân tánh, pháp tánh là một tánh. Vốn
thiện, thiện là viên mãn, thiện này không phải là thiện trong thiệc ác, thiện
nghĩa là viên mãn, thiện là không chút khiếm khuyết. Đây là nói hết
thảy vạn vật, trong vật chất, lớn thì nói tới vũ trụ, nhỏ thì nói tới
vi trần, đều viên mãn như vậy, không hề khiếm khuyết. Nhân ở đây
là nói tới điều gì? Từ tánh mà nói chúng sanh hữu tình trong mười
pháp giới cũng đều cứu cánh viên mãn. Từ tướng mà nói thì không viên
mãn, không viên mãn bởi vì trong đó xảy ra vấn đề, vấn đề này là
gì? Mê mất tự tánh, mê có sâu có cạn không giống nhau, cho nên mới
có sự khác biệt trong mười pháp giới. Tướng có sai biệt, sự có sai
biệt; lý không có sai biệt, tánh không có sai biệt, điều này
phải biết. Cho nên, Phật dạy chúng ta buông xuống vọng tưởng, phân biệt,
chấp trước thì bạn liền quay về tự tánh, bạn vốn là Phật. Hiện
tại chúng ta khó ở chỗ nào? Khó ở chỗ không buông xuống được. Hiện
tại hiểu rồi, dùng phương pháp niệm Phật buông xuống, bất kỳ vấn đề
nào phát sanh, trong tâm động ý niệm thì mau chóng niệm A-di-đà
Phật, tiêu trừ ý niệm. Ngày nào đó hết thảy cảnh giới hiện
tiền, ý niệm không sanh nữa, bạn liền quay về tự tánh. Chúng ta
có thể nắm bắt điểm này, đời này không tới uổng công, học Phật là
thật học, không phải giả học. Được, chúng ta nói chuyện tới đây
thôi, bây giờ chúng ta cùng xem câu hỏi ngày hôm nay, trước tiên là
câu hỏi của đồng tu Trung Quốc.
Hỏi: câu hỏi đầu
tiên, càng ngày càng nhiều thanh thiếu niên trong xã hội hiện
nay trong lòng tràn đầy oán hận bất bình, thậm chí còn tùy ý giết
người, có khi thủ đoạn vô cùng tàn ác, đối với cha mẹ cũng không
ngoại lệ. Nhưng khi chúng đối mặt với truyền thông hoặc cảnh sát thì
phản ứng vô cùng bình tĩnh, coi như không có chuyện gì. Xin hỏi pháp
sư, xã hội cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao?
Đáp: Những chuyện này vào khoảng thời gian trước có một đồng tu
từ trên mạng tải tin tức xuống đưa cho tôi xem, hơn nữa đây là sự
thật phổ biến của xã hội hiện nay, rất phiền phức. Tại sao vậy? Những
kẻ sát nhân này họ mù quáng rồi, không phải do thù hận giết
người, không phải do oán hận với người nào đó mà giết người, mà là sự
bất bình thường, sự bất bình thường trong tâm, chán ghét xã hội này, chán
ghét cuộc đời, bản thân cảm thấy sống trên thế gian này không có tiền
đồ, không có hy vọng, không có vui vẻ, cho nên sanh ra tùy tiện giết
hại, cũng không quan tâm giết hại ai, cũng không quan tâm có quen biết
hay không. Tình cảnh như vậy trong tưởng tượng của chúng ta, sợ rằng
không dễ dàng ngăn cản, mà còn thế nào? Mà còn càng ngày càng mãnh
liệt, tương lai bất kể ở nơi nào, những chuyện như vậy mọi lúc đều sẽ
xảy ra, bạn khó mà đề phòng được. Họ không phải là phần tử khủng
bố, còn đáng sợ hơn phần tử khủng bố. Chúng ta phải tỉ mỉ suy xét
lại, tại sao xã hội trước đây không có? Tại sao xã hội hiện nay lại
xảy ra chuyện như vậy? Mà trong tưởng tượng của chúng ta, những
chuyện này rất có khả năng càng ngày càng mãnh liệt, nguyên nhân là
gì? Người học Phật chúng ta, người từng tiếp nhận giáo dục truyền
thống nếu phản tỉnh liền biết được, giáo dục hiện nay từ tiểu
học đến đại học, nghiên cứu sinh, không còn ai giảng luân lý, giảng đạo
đức, giảng nhân quả, những chuyện như vậy làm sao có thể không xảy ra cho
được!
Vào thời xưa tổ tiên của chúng ta biết được, cũng biết sẽ xảy
ra những chuyện như vậy, họ hiểu được phải đề phòng từ khi chưa xảy
ra, giáo học, từ nhỏ đã dạy. Chúng ta nói tâm tánh, mặc dù con
trẻ không hiểu, nhưng từ nhỏ dạy chúng đọc “nhân chi sơ, tánh bổn
thiện”, hai hay ba tuổi chúng biết đọc câu này; dần dần trưởng
thành chúng sẽ biết hỏi có nghĩa là gì, lại giải thích chi tiết cho
chúng. Nhân tánh vốn thiện, tại sao lại trở thành bất thiện như
vậy? Đây là tập tánh, cho nên phải giáo dục, phải dạy dỗ thật
tốt. Luân lý dạy chúng hiểu được quan hệ giữa người với người, quan
hệ giữa người với hết thảy sinh vật, quan hệ giữa người với sơn hà đại
địa, quan hệ giữa người với sinh vật của các chiều không gian
khác, đây đều thuộc về phạm vi luân lý, vốn cùng sanh ra từ một
gốc. Mối quan hệ này xử lý tốt rồi, xã hội hài hòa, nhân sanh hạnh
phúc. Dùng điều gì để xử lý? Tâm yêu thương. Cho nên trung tâm giáo
dục truyền thống Trung Hoa, trọng tâm là tình thân của cha con. Xem
đây là trọng tâm giáo dục, dần dần mở rộng ra ngoài, cả vũ trụ cũng
chỉ là yêu thương.
Những thanh thiếu niên này không có tâm yêu thương, xã hội
này không có ai yêu chúng, chúng cũng không biết yêu người, cho nên
trở thành bất bình thường. Nếu như có người thương yêu chúng, có
người chăm sóc chúng, có người quan tâm chúng, chúng sẽ không làm ra
chuyện như vậy. Chúng ta thiết tưởng những thanh thiếu niên này, đa số gia
đình đều có vấn đề, chỉ cần bạn điều tra một chút, chắc chắn sẽ hiểu
rõ. Cha mẹ chúng ly hôn, cho nên từ nhỏ không có tình thương của mẹ,
không có tình thương của cha, không có tình thương anh em. Kết hôn
trách nhiệm rất lớn, tùy tiện ly hôn, bạn sẽ tạo thành sự động loạn
của xã hội này. Do ai tạo ra? Vợ chồng ly hôn, khiến cho con trẻ bước
lên con đường này, có thể không chịu trách nhiệm sao? Tại sao lại ly
hôn? Tại sao lại kết hôn? Đây đều là vấn đề rất nghiêm trọng. Xã
hội trước đây an định, là nhờ giáo dục luân lý, đạo đức, nhân
quả, nhờ giáo dục tôn giáo, giáo dục tôn giáo có công hiến rất lớn
cho sự an định của xã hội. Nhưng mà con người hiện nay tin tưởng khoa
học, xem tôn giáo là mê tín. Khoa học có thể giải quyết vấn đề này
không? Vấn đề của xã hội hiện nay, khoa học có thể giải quyết không?
Khoa học có thể, dùng cách gì để giải quyết? Dùng vũ khí hạt nhân, vũ khí
hóa học, khiến cho nhân loại cùng đến chỗ chết, đây là phương pháp
giải quyết của khoa học. Vậy nếu không muốn dùng phương pháp
này, chúng ta sẽ nghĩ tới giáo dục luân lý quan trọng biết bao.
Chúng ta rất may mắn, trong đời này chưa bước tới con
đường bi quan yếm thế, là nhờ vào điều gì? Nhờ lời dạy bảo của Phật,
Bồ-tát, giúp chúng ta trong quá trình học tập dần dần hiểu được chân
tướng vũ trụ nhân sanh, nhận thức được mối quan hệ giữa đôi bên, mặc
dù không thể hiển lộ viên mãn tánh đức của chính mình, nhưng cũng
hiển lộ được vài phần, vài phần này sẽ có được thọ dụng rất lớn trong đời
này. Xã hội như vậy, bạn muốn hỏi sau này phải làm sao? Vậy thì
nghiêm túc nỗ lực học tập luân lý, đạo đức. Nói cụ thể hơn là nghiêm
túc học tập Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, Thập Thiện Nghiệp Đạo. Còn
có trong mỗi tôn giáo, kinh điển của họ đều có lời dạy bảo luân lý, đạo
đức, nhân quả, vô cùng tốt, sau khi bạn đọc được, không hề khác
3 nhà Nho Thích Đạo của chúng ta. Thật sự về cơ bản đều là giống
nhau. Bạn mới hiểu được tôn giáo trên thế giới này là một nhà, đây
chính là đa nguyên văn hóa mà hiện nay nói tới.
Nhưng mà vào 1.300 năm trước ở Trung Quốc phát hiện ra một
tấm bia ở chùa Thiếu Lâm: “Hỗn Nguyên Tam Giáo Cửu Lưu Đồ Tán”, nói
rõ tam giáo cửu lưu, tam giáo hiện nay gọi là tôn giáo, cửu lưu là
học phái, tôn giáo và học phái là một nhà. Cho nên nói đa nguyên văn
hóa, Trung Quốc cũng dẫn đầu toàn thế giới. Như vậy mới thật sự có
thể hóa giải xung đột, mới đưa thế giới quay về an định hòa bình, như
vậy mới nhìn thấy được tia hy vọng sống sót, một tia sáng. Thế giới này có
tiền đồ hay không? Đức Phật nói rất hay, “hết thảy pháp từ tâm tưởng
sanh”, xem cách nhìn của bạn như thế nào. Nếu như bạn lạc quan hướng
thượng, dùng tâm yêu thương để yêu thương hết thảy chúng sanh, tiền
đồ của thế giới này là xán lạn; nếu như bạn có oán hận, bạn có bất
bình, vậy thì tiền đồ của thế giới này là một mảnh tăm tối. Thế giới
này có hy vọng hay không, không ở chỗ người khác, mà ở bản thân
mình. Cho nên, chúng ta hy vọng đồng tu học Phật phải nghiêm túc nỗ
lực, hết thảy đều phải bắt đầu làm từ chính mình, chính mình làm tốt
rồi mới có thể ảnh hưởng người khác.
Hỏi: Câu hỏi thứ
hai, niệm Phật không đắc lực phải làm sao?
Đáp: Không đắc lực có rất nhiều nhân tố, không chỉ đơn thuần một
điều, tốt nhất là bản thân phải bình tĩnh suy xét lại, người xưa dạy
chúng ta, “làm không được thì quay lại xét mình”. Thật tình về nguyên
tắc chung mà nói, từ căn bản mà nói, không đắc lực chính là không giữ
quy tắc, giữ quy tắc thì làm gì có đạo lý không đắc lực! Quy tắc là
gì? Quy tắc là giới luật, nếu như bạn có thể trì giới niệm
Phật, nhất định sẽ đắc lực, bạn lơ là giới luật cho nên không
đắc lực. Thế nào là giới luật? Tôi thường nói với đồng tu, Đệ Tử
Quy là giới luật, là giới luật căn bản. Bạn phải học Đệ Tử
Quy, học Cảm Ứng Thiên, học Thập Thiện Nghiệp, bạn niệm Phật
nhất định đắc lực. Đây là phương pháp tổ tiên dạy chúng ta. Bạn tự
mình nghĩ lại xem, không đắc lực nhất định là tâm tình nóng nảy, cho
nên công phu không đắc lực, tâm bình khí hòa thì sẽ đắc lực. Giới
luật rất có tác dụng ngăn chặn tâm tình nóng nảy.
Hỏi: Câu hỏi tiếp theo tương
đối dài, câu hỏi thứ ba, đệ tử nghe đĩa giảng của lão pháp sư đã
nhiều năm, gần đây các cư sĩ khác lưu thông một bộ đĩa giảng, nói là
đã được lão pháp sư cho phép, trong đó đều giảng những chuyện ngoại cảm
hoặc nhân quả báo ứng, giúp đệ tử có chút lãnh ngộ. Nhưng mà sau đó
đệ tử thấy video của đĩa giảng này trên mạng rất nhiều, hơn nữa còn ghi
là: “Lão pháp sư Tịnh Không nhiều lần thỉnh cầu mới quay đĩa này”. Nhưng
trong nhiều lần giảng, lão pháp sư nói với đồng tu phải thật sự tin
Phật, có nghi vấn phải lấy kinh điển làm căn cứ, hoặc cầu Phật, Bồ-tát
đúng như pháp, không hề bảo mọi người đi tìm thần thông giải quyết vấn
đề. Cho nên đệ tử rất nghi hoặc, muốn hỏi, (đồng tu này còn có
ba câu hỏi phía sau nữa), mọi người nói đĩa giảng này đã được lão pháp sư
cho phép có đúng không? Đồng tu Tịnh tông có thể học không?
Đáp: Lúc tôi giảng kinh chưa từng nói qua như vậy. Phải biết hiện
nay là loạn thế, con người chúng ta loạn, quỷ thần cũng
loạn, không chỉ quỷ thần loạn, tôi còn nghe người khác từng
nói, nói thiên thần cũng loạn rồi, gọi là thế giới đại loạn. Cho
nên những chuyện này, trước đây lúc tôi ở Mỹ, Canada, Nhật Bản, Hàn
Quốc, nơi nào cũng có. Tôi thường xuyên tiếp xúc, không phải tôi
tìm họ, mà họ tới tìm tôi, cho nên tôi biết những thứ này rất
nhiều. Liên quan đến chuyện này, mọi người đều có chung tâm hiếu
kỳ, rốt cuộc là thật hay giả? Lúc tôi mới học Phật, tôi đã từng
hỏi đại sư Chương Gia, bởi vì tôi gặp được chuyện này sớm nhất vào thời kỳ
đầu kháng chiến, lúc đó tôi khoảng 1, 12 tuổi, lúc đó tôi sống ở Kiến
Âu – Phúc Kiến, tôi từng sống ở Kiến Âu 6 năm, học tiểu học ở
đó. Người dân bản địa vô cùng ưa thích “giá cơ phù loan”, rất nhiều
người trong nhà đều có bàn thờ phù loan, hơn nữa còn làm rất cầu
kỳ, là một cái giỏ nhỏ đan bằng tre, phía trước khắc một đầu
rồng, đầu rồng được bọc lại bằng gấm đỏ, mỗi tháng đều phù một hai
lần, thường xuyên chơi trò này, trên bàn cát viết chữ. Lúc đó
tôi là học sinh tiểu học, chữ họ viết rất có quy tắc, chúng tôi đều
đọc được, chúng tôi đứng cạnh bàn cát xem. Hai người nâng lên, mỗi
người một bên, người phù loan không biết chữ, tìm người thế
nào? Đều là tìm người bán củi, gánh nước, kéo xe ngoài phố, những
người này đều là lao động tay chân, không biết chữ, tùy tiện tìm hai
người tới nâng lên, để họ tới nâng. Thật sự viết ra chữ, chữ
viết ra còn rất ngay ngắn chỉnh tề, tôi nhìn thấy liền tin, bạn
không có cách nào không tin được.
Sau đó năm 20 tuổi tôi tới Đài Loan, ở Đài Loan cũng nhìn
thấy phù loan, ở Đài Bắc có Viên Huyền Học Xã, người quản lý nơi đó
rất thân với tôi, họ tin vào chuyện này, ông ấy là người Phúc
Kiến, địa vị cũng rất cao. Tôi tới thăm quan, lúc nhìn thấy thì
tôi hoài nghi, bởi vì sao? Họ có cơ đồng, là một người chuyên môn phù
cơ, người khác không thể phù được, cơ sẽ không động, chỉ người
này mới được. Mà lúc viết chữ, chữ hiện lên trên bàn cát, viết
rất bay bướm, viết rất nhanh. Tôi đứng ở đó một tiếng đồng hồ, tôi
đọc không hiểu được chữ nào, chỉ thấy miệng cơ đồng bắt đầu nói một
tràng, bên cạnh có người ghi chép lại, một tiếng đồng hồ viết mấy
ngàn chữ. Trước đây ở Phúc Kiến, một tiếng đồng hồ chỉ viết khoảng ba
mươi bốn mươi chữ, viết rất chậm. Tôi nói chuyện này với đại sư
Chương Gia, đại sư nói với tôi, nói đây là ma quỷ mạo nhận là Phật,
Bồ-tát, mạo nhận là thần tiên, đại sư nói làm gì có Phật, Bồ-tát, có
thần tiên thật sự nào tới làm chuyện như vậy! Đây là ma quỷ có chút thần
thông, những chuyện nhỏ, chuyện gần đây họ nói rất chuẩn, chuyện
lớn thì nói bừa, lừa gạt người khác. Đại sư nói nhà Thanh mất nước là do
phù loan, đại sư Chương Gia nói với tôi, thái hậu Từ Hy rất thích phù
loan, rất nhiều đại sự của quốc gia đều dùng phù loan để quyết
định, kết quả là mất nước.
Cho nên có những chuyện này, nhưng bạn không thể tùy tiện tin
tưởng, người học Phật chúng ta dùng lý trí để phán đoán. Họ nói hợp
tình, hợp lý, hợp pháp, có thể tin tưởng. Có thể tham khảo, nhưng mà
họ bảo chúng ta phải làm như thế nào, vậy thì bạn phải cẩn thận. Nếu
bạn làm theo phương pháp của họ, sau này chịu thiệt, bị lừa gạt, bạn
phải tự mình chịu trách nhiệm, bạn không tìm được họ, chuyện này bạn
phải biết. Vậy chúng ta biết được một số tin tức, phải làm như thế
nào? Chúng ta tuân theo Phật pháp để giải quyết, ví dụ như họ nói sắp
có tai nạn, báo tin này cho chúng ta, vậy chúng ta niệm
Phật, lần trước chúng ta nói động đất lớn ở phía nam vào ngày 13 tháng 9, chúng
ta làm Phật sự Tam Thời Hệ Niệm để hóa giải. Đây là dùng Phật
pháp, chúng ta không dùng phương pháp họ cung cấp, chúng ta dùng Phật
pháp để giải quyết, như vậy mới đúng. Phương pháp có hiệu quả nhất là
niệm Phật, tâm chân thành niệm Phật hồi hướng cho nơi này, không được
tự tư tự lợi, niệm niệm luôn nghĩ cho hết thảy chúng sanh. Chúng ta
giúp đỡ người khác mới có thể hóa giải tai nạn của chính mình; nếu
như chỉ biết hóa giải tai nạn của chính mình, không quan tâm đến người
khác, vậy thì sức mạnh đó rất yếu ớt, tại sao vậy? Tâm lượng của bạn
quá nhỏ. Người Trung Quốc xưa có câu nói rất nay, “lượng lớn phước
lớn”, bạn có thể suy nghĩ cho nhiều người, sức mạnh này rất
lớn, mang lại sự giúp đỡ cho chính mình cũng lớn, tâm lượng nhỏ thì
không được, không thể thành sự được, điều này chúng ta phải ghi
nhớ. Tôi gặp những người này, họ tới tìm tôi, tôi cũng không thể
không tiếp họ, nhưng mà tôi đều khuyên họ niệm Phật, khuyên họ cầu
sanh Tịnh độ.
Hỏi: Câu hỏi thứ
hai, nơi đệ tử sinh sống có một số đồng cốt khoe khoang khắp nơi rằng họ
hợp lý hợp pháp, bởi vì pháp sư Tịnh tông cũng tới tìm những người như
họ, xin lão pháp sư khai thị.
Đáp: Trong số [những người] này cũng có trình độ cao thấp khác
nhau, nếu như trình độ tương đối cao, vậy thì lời họ nói ra độ chính
xác cũng cao, có một số chuyện có thể tìm họ cung cấp thông tin tham
khảo, có thể làm vậy; nhưng chắc chắn không được nghe theo lời họ
dạy, nếu không thì vấn đề rất lớn. Chúng ta chỉ tìm họ cung cấp thông
tin tham khảo, nhưng mà những thông tin này đa phần liên quan đến tai
nạn, hoặc là có người, có người bị bệnh, bệnh thường như thế
nào? Thông thường đều là oan gia trái chủ dựa thân, họ có thể nhìn
thấy rất rõ ràng, điều này thông thường chúng ta không nhìn thấy
được. Tôi tới tìm họ bởi vì có một số đồng tu bị bệnh, quá trình chữa
bệnh rất khó khăn, tìm rất nhiều bác sĩ cũng chữa không khỏi, cho nên
có lúc tôi cũng đi tìm họ, để họ xem giúp có phải oan gia trái chủ dựa
thân không, có lúc họ cũng có thể điều tra ra được. Thật sự là
oan gia trái chủ dựa thân, vậy thì nhất định phải hóa giải với oan gia
trái chủ, chúng ta dùng phương pháp của Phật pháp, tương đương với
hòa giải, mà oan gia trái chủ đa phần đều có thể tiếp nhận. Tiếp
nhận hòa giải, oan gia trái chủ rời đi, chữa bệnh có hiệu quả, người
bệnh liền mau chóng khỏe lại. Những chuyện này bạn phải cẩn
thận, phải rất cẩn thận, rất thận trọng, không phải đồng cốt bình
thường đều có khả năng này. Đồng cốt rất nhiều, bạn phải có duyên mới
tìm được người giỏi một chút, đẳng cấp cao một chút, mới có thể cung
cấp thông tin tham khảo cho bạn.
Hỏi: (những điều đồng tu nói
trước đây thầy từng giảng qua) lão pháp sư từng nói, đại sư Chương
Gia từng nói nhà Thanh diệt vong là bởi vì giá cơ phù loan, nếu như phong
khí này hưng thịnh, liệu Phật pháp có bị thiệt hại nghiêm trọng không? Xin
hỏi người học Phật nên dùng thái độ và nguyên tắc như thế nào để đối mặt
với người có thần thông?
Đáp: Phật pháp bị thiệt hại nghiêm trọng đã tới mức độ khó mà chỉnh
đốn được nữa, tôi thấy chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi họ. Thiệt
hại nghiêm trọng là gì? Là chúng ta không chịu học tập nghiêm túc, đó
mới là thiệt hại nghiêm trọng của Phật pháp. Nếu như chúng ta nghiêm túc
hạ công phu trong kinh Phật, những vấn đề này không phải chúng ta tìm
họ, mà là họ tới tìm chúng ta, họ tới tìm chúng ta xin quy
y, tới xin nghe kinh, tới xin học Phật, tới xin chúng ta siêu
sinh, đa số đồng cốt tới tìm chúng ta đều vì những chuyện này. Điều
này bạn nhất định phải hiểu, Phật pháp muốn hưng thịnh, phải dựa vào
người thật sự tu hành đúng như pháp thì Phật pháp mới có thể hưng thịnh
được. Nhưng mà hiện nay tu học Phật pháp khó khăn, khó khăn ở chỗ
nào? Không có hoàn cảnh tốt, xã hội động loạn bất an. Cả đời tôi
không có chỗ ở cố định, mấy chục năm nay, bất kỳ nơi nào tôi cũng
hiếm khi ở quá 3 tháng, vô cùng hiếm có, hai năm nay tôi có thể ở lại
Hồng Kông thời gian dài như vậy, chuyện này rất hiếm có trong đời
tôi.
Nhưng bạn cũng biết hoàn cảnh ở Hồng Kông, chúng ta ở đây
sinh sống giảng kinh thì được, muốn mở trường dạy học thì không có khả
năng, tại sao vậy? Nơi này tấc đất tấc vàng, đừng nói tới quy mô
lớn, quy mô nhỏ, mười mấy, hai mươi người ở cùng nhau tu học, chúng
ta không có năng lực này. Có nơi, có môi trường này, có khả năng
này, nhưng vì một số yếu tố khác mà không thể ở lâu dài [tại đó được], cho
nên “duyên” thực sự quyết định hết thảy. Hiện nay, phương pháp duy nhất mà
chúng ta dùng đó là dạy học từ xa, bất kể đồng tu ở nơi nào, mỗi ngày
chúng ta đều có thể cùng nhau học tập, mỗi ngày đúng giờ bạn xem chương
trình học tập của chúng tôi, nhiều năm không gián đoạn, tôi tin rằng
đều có sự giúp đỡ đối với mọi người, đều có lợi ích. Tôi niệm niệm
không quên, hy vọng có mười mấy người, không vượt quá 20
người, thật sự có thể an trụ ở trong một môi trường nho nhỏ, giống
như bế quan vậy, không còn chạy ngược chạy xuôi. Nếu được [như vậy]
ba đến năm năm, chúng ta đều có thành tựu nhỏ; nếu được tám năm, mười
năm, vậy thì sẽ có thành tựu lớn. Đây là nguyện vọng của chúng
ta, không dễ dàng, không dễ gì mà có thể làm được [như vậy].
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, gần đây bởi vì khủng hoảng tài chính, rất nhiều công xưởng,
công ty đóng cửa hoặc cắt giảm rất nhiều nhân viên, tỷ lệ thất nghiệp liên
tục tăng lên, bất luận về kinh tế hay tinh thần, mọi người đều phải chịu
áp lực rất lớn, đến lãnh đạo trong chính phủ, hay ngân hàng cũng khổ
não không biết cách giải quyết, có một số chính phủ phát hành trái phiếu
hoặc in thêm tiền để giải quyết vấn đề trước mắt. Xin hỏi chúng ta phải
làm sao ứng phó với tháng ngày sắp tới?
Đáp: Vấn đề mà bạn hỏi, người học Phật chúng ta phải tin tưởng
Phật pháp, phải tin tưởng đức Phật, phải tin tưởng kinh điển, phải
tin tưởng lời dạy bảo tổ sư đại đức để lại cho chúng ta. Trong tình huống
xã hội hiện nay, bản thân chúng ta nhất định phải biết tiết kiệm, tiết
kiệm là đức hạnh tốt đẹp, nếu như chúng ta thật sự làm được giống như
Thích-ca Mâu-ni Phật vậy thì bạn sẽ không bị tổn hại chút nào. Bạn
xem lúc đức Phật còn tại thế, ngày ăn một bữa, một ngày chỉ ăn một
bữa cơm, ba y một bát, ngủ dưới gốc cây, ngày ăn một bữa, khủng hoảng
tài chính thế nào cũng không hề liên quan tới ngài. Đệ tử Phật chúng ta
ngày nay, chúng ta không làm được giống như cuộc sống của đức
Phật, từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm khó, là vô cùng khó, nhưng
nếu bạn không làm như vậy, thì sự đau khổ của bạn càng tăng lên. Nếu
như chúng ta có thể giảm bớt chi phí sinh hoạt, giảm tới mức thấp
nhất, dần dần hình thành thói quen thì sẽ không cảm thấy khó khăn
nữa. Đầu tiên là ăn chay, ăn chay tốt, từ tuổi trung niên trở đi
ăn chay chắc chắn có sự trợ giúp đối với sức khỏe, hết thảy chi phí trong
nhà đều có thể tiết kiệm. Sống ở thành phố phải biết tiết kiệm năng
lượng, đèn không dùng tới nên tắt đi. Mùa đông sưởi ấm cũng phải tiết
chế, tại sao vậy? Mùa đông lạnh một chút mới tốt, mùa hè cũng
phải chảy chút mồ hôi mới tốt. Đây là dạy chúng ta tiết kiệm năng
lượng, dùng nước nhất định không thể lãng phí. Mọi thứ đều có thể
tiết kiệm, ngày tháng liền dễ sống.
Làm việc trong mỗi ngành nghề, nếu như người của ngành nghề
đó có thể tiết kiệm, rất nhiều cửa tiệm không thể mở cửa được. Thành
thật mà nói, may quần áo, nếu như một người mặc một bộ quần áo 10
năm, vậy thì ngành may mặc không thể làm tiếp được. Làm không được
nữa thì phải làm sao? Chuyển nghề, không nhất định phải làm cái
này, sản xuất nhu yếu phẩm hàng ngày, chúng ta đều có thể làm
được. Hơn nữa nhất định phải hiểu được nghiệp nhân quả báo trong
đó, chúng ta tới thế gian này làm gì? Kinh Phật nói rất hay, “cuộc
đời trả nghiệp”, trong mạng của bạn có nhất định có, muốn bỏ cũng
không bỏ được; trong mạng không có, cầu cũng không cầu
được. Người xưa đều hiểu đạo lý này. Những tai nạn này thời xưa có
hay không? Có, rất nhiều. Tại sao họ có thể yên ổn trải qua? Nhờ
vào giáo dục có tác dụng rất lớn, người dân sống ngày tháng gian khổ, quan
tâm chăm sóc lẫn nhau, người có giúp người không có. Cho nên thời xưa
có tai nạn, cứu tế đồ ăn, vào lúc mất mùa đói kém, người giàu có
cứu tế cháo, cháo nấu đặc, mỗi ngày nấu, cúng dường cho người nghèo
khổ, cứu tế những nạn dân này.
Thông thường đạo tràng ở chùa cũng làm những công việc cứu tế
này, giống như chúng tôi trước đây, trước đây tôi từng ở tại Cư Sĩ
Lâm – Singapore, mỗi ngày ba bữa ở Cư Sĩ Lâm, không chỉ ba
bữa mà đồ ăn không gián đoạn trong 24 tiếng đồng hồ, đều là đồ chay
là được, tặng cho người nghèo khó. Mỗi ngày tới tiếp nhận cúng
dường, tức là tới ăn cơm, hơn một ngàn người, vào ngày chủ nhật
người càng đông hơn, có ba bốn ngàn người, nhiều năm không gián
đoạn. Đây là khoản chi rất lớn, bạn tới đó hỏi xem, tới Cư Sĩ
Lâm điều tra xem, Cư Sĩ Lâm có bỏ tiền ra không? Không có, tại sao
lại không có? Bởi vì xã hội biết bạn làm những chuyện tốt này, có
người tặng gạo, có người tặng dầu ăn, có người tặng rau, toàn bộ đều là
mọi người tặng, tặng nhiều tới mức bạn ăn không hết, thật sự ăn không
hết. Đồ ăn không hết lại không thể để lại, đặc biệt là rau
củ, qua một hai ngày là hỏng mất, cho nên ăn không hết phải mau chóng
tặng cho người khác. Chúng tôi có hai chiếc xe tải, các tôn giáo khác
đều có cô nhi viện, có viện dưỡng lão, mỗi ngày chúng tôi mang [tới
đó] tặng. Đặc biệt vào lúc tai nạn càng nhiều, có một số nhà từ thiện
tới làm những chuyện này. Điều này đều cần chúng ta bình thường phải hiểu
được, tai nạn là do nghiệp bất thiện của chúng sanh chiêu cảm
tới, nếu như lòng người đều hướng thiện, tai nạn liền hóa
giải, không chỉ tai nạn do con người gây ra mà tai họa tự nhiên cũng
đều hóa giải. Điều này nói rất nhiều trong kinh Hoa Nghiêm. Bạn đồng
tu này vẫn còn một vấn đề.
Hỏi: Quan chức chính phủ nên
làm thế nào để dẫn dắt người dân có tâm an ổn để sống?
Đáp: Đây là giáo dục, nhưng mà giáo dục phải có gốc, gọi là
gì? Giáo dục cắm gốc rễ. Hiện nay, chúng ta không còn gốc rễ luân lý, đạo
đức, nhân quả nữa, không có gốc, hiện tại bạn nói những điều
này, người khác không tin tưởng. Người thời xưa có thể an bần lạc
đạo cho dù có nghèo thế nào nhưng họ cũng sẽ không cướp
giật, cũng không đi ăn trộm, tại sao vậy? Họ chấp nhận
mệnh, mệnh của tôi là mệnh nghèo khổ, cả đời này phải đi xin
ăn. Đây là giáo dục cắm gốc rễ dạy, cũng tức là nói, bất luận họ
có thân phận gì, bất luận làm ngành nghề gì, họ giữ bổn
phận, làm kẻ ăn xin cũng phải giữ bổn phận. Trên đường có người làm
rơi đồ, lúc họ nhặt được, họ có thể đợi ở đó, đợi chủ nhân của
món đồ tới tìm mà trả lại cho người ta. Tại sao họ không cần? Trong
mệnh của mình không có tiền, nếu mình có tiền, vậy thì sẽ gặp tai
họa. Bây giờ đi đâu tìm được người như vậy! Xã hội hiện nay còn coi
trọng điều này sao? Vấn đề này rất khó giải quyết. Cho nên chúng ta
nghĩ tới những vấn đề này, liền muốn mau chóng cứu vãn giáo dục cắm gốc
rễ, tai nạn trước mắt chúng ta nghĩ cách hóa giải, hy vọng sau này
không còn tai nạn này nữa. Không thể nói tai nạn lần này, qua mấy năm
nữa lại có, nhiều năm liên tục thì bạn phải làm thế nào? Bạn đối phó
không xuể, đây mới là vấn đề thực sự nghiêm trọng.
Chúng ta xem xã hội thời xưa, mặc dù có nghèo có
giàu, mọi người đều biết giàu nghèo là quả báo, người này phát tài,
đời trước bố thí tài nhiều, họ nên có được quả báo này; đời này mình
nghèo cùng, đời trước không chịu tu. Hiểu được đạo lý này, hiện nay
cứu vãn, cứu vãn điều gì? Tới lúc bản thân về già, cuộc sống có thể
cải thiện. Điều này được ghi chép rất nhiều qua các triều đại trong lịch
sử Trung Quốc, chúng ta đều có thể thấy được, đó là thật, không phải
giả. Nếu như có phương pháp thích hợp, chính phủ dẫn dắt người dân giúp
ai cũng thấu suốt chân tướng sự thật này, hiểu được đạo lý này. Gọi
là lý đắc tâm an, đạo lý hiểu rồi thì tâm liền an, liền định. Đời này
của chúng ta có khổ hơn đi chăng nữa, quan trọng nhất là tuyệt đối
không được mượn tiền sống qua ngày. Hiện nay phong khí của phương Tây rất
không tốt, mượn tiền sống qua ngày, cả đời mang nợ, có thể nói từ lúc
sanh ra đến lúc chết đi đều trả không hết, đời sau vẫn còn mang
nợ, bạn nói xem đáng thương biết bao! Nhưng mà con người hiện nay không
tin có đời sau, điều này khó, rất nhiều chuyện ngày nay không có cách
nào giải quyết, thời xưa có thể giải quyết, hiện nay không cách nào
giải quyết được. Đây là tín tâm không còn nữa, giáo dục, giá trị quan
không giống nhau. Cho nên, chúng ta chỉ có thể khuyên mọi người tiết kiệm, có
thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, tận tâm tận lực giúp đỡ người
khác. Giúp đỡ người khác chắc chắn không bị thiệt, giúp đỡ người khác
là bố thí, càng bố thí càng nhiều hơn.
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, trước mắt trong nước lưu hành rất phổ biến cuốn “Phật Thất Tinh
Yếu Khai Thị” do pháp sư Pháp Tạng giảng, nói dùng lời khẩn cầu tha thiết
tình cảm, không tới 30 phút có thể gặp được A-di-đà Phật, đồng thời
có thể tùy ý vãng sanh theo phương thức mà bản thân muốn, khiến mọi người
nghi hoặc. Xin hỏi làm thế nào mới thực sự cảm ứng đạo giao, có thể
thực sự vãng sanh?
Đáp: Tôi chưa đọc qua đoạn khai thị này, nhưng nói tới niệm Phật
vãng sanh, nhất định phải tuân theo chỉ dạy của ba kinh một luận. Sau
đó tổ sư đại đức lại tăng thêm hai kinh, hiện tại Tịnh tông là năm kinh
một luận, Phẩm Phổ Hiền Hạnh Nguyện là do cư sĩ Ngụy Nguyên thêm
vào, Đại Thế Chí Bồ-tát Niệm Phật Viên Thông Chương do đại sư Ấn Quang
thêm vào. Sau này không cần thêm vào nữa, năm kinh này vô cùng viên
mãn rồi. Cho nên nhất định phải tuân theo lời dạy của năm kinh một
luận, trong năm kinh một luận không giảng phương pháp này, vậy thì
chúng ta không thể tin tưởng. Nếu như có phương pháp này, Thích-ca
Mâu-ni Phật sớm đã giảng trong kinh điển rồi, sao có thể đợi pháp sư giảng
cho được? Phật sớm đã giảng rồi. Lúc Phật diệt độ, trong Tứ Y
Pháp có nói với chúng ta bốn câu, dặn dò đệ tử đời sau, câu đầu tiên
là “y pháp bất y nhân”, đại sư Thiện Đạo giảng câu này rất rõ
ràng. Trước đây tôi giảng kinh Quán Vô Lượng Thọ, hơn nữa còn đặc
biệt giảng chương này, là y giáo tu hành trong chương Thượng Phẩm Thượng
Sanh, đặc biệt dùng chuyên đề để giảng về chuyện niệm Phật vãng
sanh. Lúc đó có thu âm, hình như chưa có ghi hình, quý vị có thể
coi đó làm tư liệu tham khảo.
Chúng ta nhất định phải y pháp, pháp là kinh điển. Đại
sư Thiện Đạo nói với chúng ta, không chỉ thế gian pháp, mà pháp sư giảng
không giống với kinh luận thì không được tin tưởng, họ nói A-la-hán tới
giảng, Bồ-tát tới giảng, thậm chí là Phật tới giảng, là vị Phật
nào? Thích-ca Mâu-ni Phật tự mình tới giảng, chúng ta đều không được
tin tưởng; hết thảy chư Phật tới giảng còn có phương pháp tốt
hơn, chúng ta cũng không tiếp nhận, cũng không phê bình. Phải
nói với Phật như thế nào? Phương pháp mà đức Phật giảng, con chỉ chọn
một loại, con không học loại thứ hai nữa. Vậy mới đúng
đắn, không thể đứng núi này trông núi nọ, một pháp môn mà công phu
của bạn còn chưa đắc lực, bạn lại thay đổi pháp môn khác, vậy thì
càng xa lạ, vĩnh viễn không thể thành tựu. Nhất môn thâm nhập, trường
kỳ huân tu, không ai không thành tựu. Cho nên câu A-di-đà Phật niệm
đến cùng, bạn xem 2.000 năm nay ở Trung Quốc đã thành tựu bao nhiêu
người, sự thật này bày ra trước mắt, bạn vẫn có thể không tin được
sao? Cho nên “y pháp bất y nhân, y nghĩa bất y ngữ, y liễu nghĩa
bất y bất liễu nghĩa, y trí bất y thức”, trí là lý trí, thức là cảm
tính, không được hành động theo cảm tính, phải dùng lý trí để xử lý
chuyện này, chúng ta nghiêm túc học tập thật tốt.
Hỏi: Bạn đồng tu này vẫn còn
một câu hỏi, con gái nhỏ ngã từ trên lầu xuống qua đời, có đồng cốt
nói nhìn thấy con gái bị ma hóa thành Phật dẫn đi. Nếu như sau này có
người chưa hết thọ mạng, dùng phương pháp tùy ý vãng sanh trước ngày đi
gặp Phật, cũng giống như con gái bất chấp tất cả đi theo người
ta, hậu quả sẽ như thế nào? Nên phân biệt như thế nào?
Đáp: Chuyện này là vấn đề rất nghiêm trọng, ma sẽ biến thành
Phật, biến thành Bồ-tát tới mê hoặc bạn, điều này đại đức
xưa, tổ sư đại đức sớm đã dạy chúng ta, phải nhận Bổn Tôn, ma
rất giỏi biến hóa, nhưng không thể biến thành Bổn Tôn. Con gái của
bạn, ma biến thành Phật, vị Phật này chắc chắn không phải là A-di-đà
Phật, tùy tiện đi theo họ, nhìn thấy hình dáng của Phật, ba mươi
hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, nhìn thấy hình dáng này liền bị họ lừa dẫn
đi, không thể được. Vào lúc con người lâm chung, người niệm
Phật, vào lúc này ma hiện tiền nhiều nhất, cơ hội nhiều
nhất, hoặc là họ thị hiện tướng Bồ-tát tới đón bạn đi, hoặc là thị
hiện Dược Sư Phật tới, Thích-ca Mâu-ni Phật tới, đó đều là
giả. Các vị thần hộ pháp cũng không quan tâm, thần hộ pháp chỉ bảo hộ
bạn niệm A-di-đà Phật, họ chắc chắn không thể biến thành A-di-đà
Phật; bạn niệm Quán Thế Âm Bồ-tát, họ chắc chắn không thể biến thành
Quán Thế Âm Bồ-tát. Chuyện này là thế nào? Bổn Tôn, không thể mạo
danh Bổn Tôn, họ biến thành vị Phật khác để mạo danh, đó là chính bạn
chịu thiệt, chính bạn mắc lừa. Điều này phải biết, phải rõ ràng,
phải thấu suốt.
Hơn nữa bản thân chúng ta cúng Phật, tại sao chỉ cúng một
vị, cả đời không thay đổi? Tượng Phật trước đây trong nhà
cúng, chúng ta không tiện thay đổi, hiện tại chúng ta chụp ảnh cho
thuận tiện. Cho nên cả đời chúng ta chỉ cúng một bức tượng Phật, ảnh
tượng Phật của bạn rất rõ ràng, lúc lâm chung hoặc lúc nguy
nan, lúc Phật thật sự tới tiếp dẫn chúng ta, nhất định là tướng mạo
này. Ngày ngày bạn nghĩ tới ngài, ngày ngày bạn niệm ngài, cuối
cùng nghĩ ra ngài, điều này không được hoài nghi chút nào; nếu tướng
mà ngài thị hiện không giống với tướng mạo đó, vậy thì không thể tin
tưởng, bạn nhất định không thể đi theo họ, điều này rất có đạo
lý. Cho nên, đại đức xưa dạy chúng ta phải nhớ kỹ Bổn Tôn. Tượng Phật
này, bạn ưa thích tượng Phật nào, thì bạn cúng tượng Phật
đó, không nhất định là người khác cúng, mình cũng cúng giống
họ, không cần thiết. Căn tánh của mỗi người không giống
nhau, duyên phận của mỗi người không giống nhau, tôi thích tượng Phật
này, tôi cúng tượng Phật này, cả đời tôi cúng tượng Phật
này, quyết không thay đổi, vậy mới đúng. Điều này lúc bạn lâm
chung gặp một số vấn đề khó khăn, bạn giải quyết rất dễ dàng.
Hỏi: Tiếp theo đồng tu
Malaysia có một câu hỏi, đứa bé sơ sinh của một vị cư sĩ bị hở van tim và
viêm phổi, cần có máy thở để duy trì tính mạng. Bác sĩ nói cho dù nỗ
lực hết sức cũng không cách nào chữa được, cho dù có thể sống
được, chức năng mắt, tai, miệng đều hoàn toàn mất, kiến nghị rút
máy thở ra, xin lão pháp sư khai thị.
Đáp: Tình huống như vậy, trong kinh điển đức Phật nói với chúng
ta, con cái và cha mẹ là bốn loại duyên, không phải bốn loại duyên
này thì sẽ không trở thành người một nhà. Bốn loại duyên này là báo ân,
báo oán, đòi nợ, trả nợ. Nhất định phải thật bình tĩnh để đối mặt, để
xử lý chuyện này. Bạn xem đứa bé này thuộc vào loại nào trong bốn loại
duyên này? Không phải báo ân, báo ân sẽ không để cha mẹ phải lo
lắng, nó sẽ mang lại vui vẻ cho cha mẹ, cũng không phải báo
oán, vậy thì là nợ nần rồi. Không phải đến trả nợ mà là đến đòi
nợ, nợ không nhiều, khiến bạn tổn thất không quá nhiều tiền, bạn
có thể tiễn chúng đi. Nhưng chúng vẫn có duyên với bạn, bạn phải tận
dụng cơ hội này kết thiện duyên với chúng, niệm Phật giúp chúng, cho
dù bản thân chúng có biết niệm hay không, dùng tâm chân thành niệm Phật
giúp đỡ chúng vãng sanh Tịnh độ. Chúng có thể vãng sanh hay
không, mấu chốt thực sự ở người nhà, ở cha mẹ, tâm của cha mẹ chí
thành khẩn thiết, chúng sẽ có cơ hội này. Cho dù không thể vãng
sanh, cũng sanh vào đường thiện, kết thúc duyên đòi nợ, trả nợ này
với bạn, bạn bố thí ân đức cho chúng, lần sau nếu chúng lại tới nhà
bạn, là tới báo ân. Chúng ta hiểu được đạo lý này, dùng phương
pháp này xử lý là đúng rồi. Vào lúc này, không cần rút máy thở
ra, chỉ niệm Phật, để chúng còn có thể tỉnh táo, để chúng có thể
nghe kinh. Nếu như chúng có thể nhìn, ở trước giường của
chúng, nơi mắt chúng có thể nhìn thấy, nơi vừa mở mắt ra có thể nhìn
thấy, treo một bức tranh Phật, treo tranh A-di-đà Phật, niệm
Phật tiễn chúng.
Hỏi: Tiếp theo là câu hỏi
của đồng tu trên mạng, câu hỏi đầu tiên, hiện tại máy chơi game mà
trẻ em chơi có rất nhiều nội dung giết người, quả báo và tội nghiệp này có
tương đồng với kẻ giết người thật hay không?
Đáp: Đích thực là tương đồng, hơn nữa người tạo ra máy chơi
game, người bán máy chơi game, người chỉ dẫn trẻ em chơi những máy
chơi game này, tất cả đều phải chịu trách nhiệm nhân quả, cho nên
ngành nghề này còn nghiêm trọng hơn là kinh doanh giết mổ. Đời này làm đồ
tể, giết heo, giết bò, giết dê, tội nghiệp rất nặng, đời sau đọa
vào cõi súc sanh, trước tiên đọa địa ngục, sau đó lại đọa vào cõi súc
sanh trả nợ. Còn đây là giết người, không phải giết hại súc sanh, vậy
thì bạn nghĩ thử xem, quả báo nhất định là địa ngục A-tỳ, sau khi ra
khỏi địa ngục, bạn phải trả nợ bao nhiêu mạng? Bạn nghĩ tới chuyện
này, bạn liền hiểu được thật đáng sợ. Cho nên, chuyện này nếu có thể
khuyên thì nên khuyên, đặc biệt là đối với các em nhỏ, phải khuyên chúng
tránh xa những trò chơi này, những trò chơi này có tổn hại rất lớn đối với
thân tâm của chúng.
Hỏi: Câu hỏi thứ
hai, có giáo viên tiểu học mở đĩa DVD địa ngục biến tướng đồ cho học
sinh tiểu học xem, sau khi chúng xem xong thân tâm bị tổn hại, sợ bóng
tối, thỉnh thoảng khóc kêu, chúng còn nói những hình ảnh đó đều ở
trong đầu chúng, không lấy ra được. Xin hỏi cho học sinh tiểu học xem
như vậy có phù hợp không?
Đáp: Nếu phát hiện tình huống như vậy thì phải cân
nhắc. Thực sự có em nhỏ xem không bị vấn đề gì, có em xem xong sợ
hãi, đây là do căn tánh của mỗi người không giống nhau, người làm
giáo viên phải cẩn thận cân nhắc. Thực sự thì địa ngục biến tướng đồ đã vẽ
rất văn minh rồi, trên thực tế còn đáng sợ hơn nhiều, đã vẽ rất lịch
sự rồi, nhưng mà cũng có thể nhận được hiệu quả giáo dục nhân
quả. Cho nên giáo viên phải tỉ mỉ quan sát học sinh, để tránh học
sinh bị dọa sợ, điều này nên tránh.
Hỏi: Thứ hai, những
hình ảnh, phim khuyên dạy giống như địa ngục biến tướng đồ, thực ra ở đạo
tràng tôn giáo hay chùa chiền đều có thể nhìn thấy, cũng không bị coi là
hàng cấm, nội dung phim rốt cuộc có phù hợp dùng để dạy học không?
Đáp: Trước đây, chúng ta nói xã hội xưa đã dùng để dạy
học, nhưng mà trường học hiện nay, đặc biệt là hoàn cảnh này của
chúng ta, giáo học tôn giáo không thể hướng tới trường học, cũng
không thể hướng tới xã hội đại chúng, chỉ có thể cố định ở những đạo tràng
tôn giáo, có thể, cho phép. Đây là chính sách của đất
nước, chúng ta nhất định phải tuân thủ, đạo tràng chùa chiền ngoại
lệ, tốt nhất không nên tổ chức những hoạt động triển lãm. Chúng ta
học Phật, trong Giới Kinh của Phật có bốn trọng giới, trong đó có một
điều là “không phạm quốc chế”, tức là chúng ta nhất định phải tuân
thủ pháp lệnh quy định của đất nước, cho nên triển lãm trong
chùa tương đối thích hợp. Mở cửa cho bên ngoài để họ chủ động tới, giống
như chùa Hải Đảo Kim Sơn ở huyện Khánh Vân, tỉnh Sơn Đông, nơi đó có
một địa cung, họ làm ra mô hình địa ngục biến tướng đồ, tôi từng xem
qua một lần, ở trước cửa họ bán vé, cũng có thể mở cửa như
vậy cho khách tới tham quan, vẫn nằm trong chùa.
Hỏi: Có phụ huynh cho rằng
dùng tranh địa ngục dọa học sinh sợ, căn bản là khủng bố lớp
học, tương đối không thích hợp. Phụ huynh nên dạy con cái phân biệt
thiện ác, nhân quả báo ứng như thế nào cho đúng đắn, mà không để con
cái bị tổn hại?
Đáp: Vấn đề này trước tiên phụ huynh phải được giáo dục, sau đó
mới có thể dạy con cái của mình, điểm này rất quan trọng, cũng nên
phải làm như vậy. Cần phải có năng lực phân biệt thiện ác, đúng sai,
thật giả, tà chánh, đây là trí tuệ, không có năng lực phân biệt là
ngu si. Cho nên làm cha mẹ nên nghiêm túc học tập, bạn mới có thể dạy
tốt con cái được.
Hỏi: Câu hỏi thứ
ba, bệnh viện hiện nay đều có mục tiêu kiếm lợi nhuận, làm việc trong
môi trường như vậy, thật sự cảm thấy vô cùng đau khổ. Nhưng lại nghe
lão pháp sư nhiều lần nói, trong công việc nên gặp chuyện rèn tâm, do
đó cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Xin hỏi làm thế nào mới có thể thực sự
thành tựu trong Phật pháp?
Đáp: Đây thực sự là vấn đề xã hội, khiến chúng ta nhớ tới Trung
Quốc thời xưa, trong xã hội có hai hạng người phổ biến được mọi người kính
trọng, mà hai hạng người này cuộc sống vô cùng nghèo khổ. Đặc biệt là
hạng đầu tiên, dạy học, trước đây dạy học không gọi là giáo sư, thầy
cô giáo như hiện nay, trước đây gọi là phu tử, phu tử tức là thầy
giáo. Bạn làm ngành nghề nào? Làm phu tử. Phu tử là dạy học. Dạy
học tại sao lại được mọi người cung kính? Họ không thu học phí, dạy
miễn phí, hơn nữa thầy giáo thực sự là tấm gương cho xã hội đại
chúng, mức độ thấp nhất, họ làm được Đệ Tử Quy và Cảm Ứng
Thiên, cho nên họ dạy tư thục. Chi phí sinh hoạt thì sao? Chi
phí sinh hoạt đều nhờ phụ huynh tặng họ chút quà vào ngày lễ tết, tặng
chút gạo, tặng chút dầu muối, cũng tặng một ít tiền. Gia đình giàu
có, đứa trẻ nào gia đình giàu có sẽ tặng nhiều hơn một chút, gia đình
nghèo khó tặng ít hơn một chút. Khổng phu tử nói, tiền học phí lễ
tết ít nhất là một miếng thịt khô, đại khái 250gr, đây là lễ
cúng dường cho thầy giáo một năm. Chúng ta biết học sinh tới học cũng
không nhiều, ít thì có mười mấy người, nhiều thì khoảng ba, bốn mươi
người đã rất nhiều rồi, cho nên dạy học vô cùng vất vả, cuộc sống
thanh bần. Nhưng mà tại sao họ làm như vậy? Họ nhận được sự khích lệ
từ cuộc sống tinh thần, tức là xã hội đại chúng đều rất tôn kính họ.
Hạng thứ hai được mọi người tôn kính là đại phu, đại phu
cứu mạng người, cũng giống như phu tử, không nhận chi phí chữa
bệnh, mời đại phu tới chữa bệnh trước, sau khi chữa xong rồi
tính. Làm sao gửi chi phí chữa bệnh? Cũng là gia đình giàu có tặng
nhiều một chút, gia đình nghèo khó tặng ít một chút, thực sự nghèo
rớt mồng tơi thì đại phu tặng chi phí chữa bệnh cho bạn, không nhận
chi phí chữa bệnh của bạn. Cho nên hai hạng người này ở Trung
Quốc, mấy ngàn năm nay cho đến tận cuối thời nhà Thanh đều được mọi
người tôn kính. Nhưng hai ngành nghề này họ đều thật sự dốc lòng
làm, hy vọng cả đời của họ, người làm đại phu hy vọng có thể trị khỏi
mỗi người bệnh; người dạy học hy vọng đời sau xuất hiện nhân
tài, vinh quang lớn nhất của họ là tương lai thế hệ sau có thành tựu
trong xã hội, đây là sự an ủi lớn nhất của họ, bồi dưỡng nhân tài cho
đất nước, cho xã hội. Cho nên trước đây người dạy học, học sinh xem
thầy giáo như cha mẹ của chính mình vậy, thật sự báo ân, biết được
thân thể có được là nhờ cha mẹ, còn pháp thân này, trong nhà Phật nói
có pháp thân, thân trí tuệ có được nhờ thầy giáo, cho nên tôn trọng
thầy giáo không kém cha mẹ. Thầy giáo qua đời thủ tang trong lòng ba
năm, bởi vì cha mẹ qua đời phải thủ tang ba năm, họ không mặc đồ
tang, trong lòng thủ tang ba năm, cho nên hiếu thân tôn sư là căn bản
của vạn đức. Không giống như hiện nay, giá trị quan của xã hội hiện
nay hoàn toàn khác, trường học thu học phí, cũng trở thành một loại
ngành nghề, bệnh viện, trường học cũng đều có mục tiêu kiếm lợi
nhuận. Cho nên ngày tháng của con người thực sự càng ngày càng khó trôi
qua.
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, đại sư Hoằng Nhất năm đó viết câu: “Niệm Phật không quên cứu
nước, cứu nước ắt phải niệm Phật”, xin hỏi nên hiểu [câu này] như thế
nào? Trong xã hội hiện nay, thanh niên học Phật nên nắm bắt, thực
hành câu khai thị này như thế nào?
Đáp: Phải biết hoàn cảnh sinh sống năm đó của đại sư Hoằng
Nhất là thời chiến tranh Trung Nhật, cho nên mới nói đệ tử Phật chúng
ta không quên cứu nước. Hiện nay vẫn không ngoại lệ, hiện nay
đất nước không còn hoạn nạn nữa, nhưng đạo đức xã hội dần dần suy bại, đây
cũng là một mối lo rất lớn. Hiện tại, chúng ta nên ghi nhớ tâm nguyện của
đại sư Hoằng Nhất, chúng ta niệm Phật không quên sự an định hòa bình của
xã hội. Xã hội hiện nay động loạn, chúng ta làm thế nào giúp đỡ xã
hội an định hòa bình? Nhất định niệm Phật, phải cộng thêm trì
giới, trì giới niệm Phật. Trì giới gì? Ba giới căn bản của văn
hóa truyền thống, xã hội của chúng ta có thể khôi phục an định hòa
bình, Đệ Tử Quy của nhà Nho, Cảm Ứng Thiên của nhà Đạo, Thập Thiện
Nghiệp của nhà Phật. Chúng ta thật sự có thể thực hành trong cuộc sống
hàng ngày, không yêu cầu người khác, yêu cầu chính mình, bản thân
thật sự làm được, nhất tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh độ, thật sự làm
được giữ tâm tốt, làm chuyện tốt, nói lời tốt, làm người tốt, đây là
chúng ta niệm Phật không quên cứu nước, cứu nước ắt phải niệm Phật.
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, con từng hứa sẽ giảng Đệ Tử Quy cho mọi người, nhưng sau đó suy
nghĩ kỹ lại, bản thân không hề thiếu tham sân si mạn nghi, hơn nữa
cũng chưa phải là đứa con thật hiếu thuận. Xin hỏi lão pháp sư có phải con
chưa có tư cách giảng?
Đáp: Câu hỏi bạn đưa ra rất hay, bạn có lòng muốn giảng, đây
là giác ngộ, nhà Phật gọi là thỉ giác, bạn bắt đầu giác ngộ
rồi. Nhưng nguyện này không thể thối chuyển, một khi bạn thối
chuyển, bạn sẽ đọa lạc, bạn nên tinh tấn, tôi muốn giảng cho
người khác nghe, trước tiên nhất định phải làm được. Cho nên học
trước, giảng sau, bạn nhất định sẽ giảng rất hay. Thành công ở tiểu
trấn Thang Trì của chúng tôi không ngoài điều nào khác, mà là những
người giáo viên, ban đầu có 37 vị, trước tiên họ làm được Đệ Tử
Quy, sau đó hiện thân thuyết pháp, xuống thôn vào nhà dân làm gương,
khuyên bảo, nhận được hiệu quả rất lớn, cho nên bản thân nhất định
phải học trước.
Hỏi: Câu hỏi thứ
bảy, trước khi đệ tử học Phật đã kết hôn, sau khi kết hôn mới biết
chồng mình là một kẻ trộm, nhiều năm sinh sống bằng nghề trộm
cắp, nhiều lần vào tù nhưng không hối cải, nhiều lần khuyên bảo cũng
vô dụng, 20 năm trước con chỉ đành ly hôn, sống cùng con gái. Xin
hỏi lão pháp sư, tình huống ly hôn của con, quả báo tương lai sẽ như
vậy sao? Con niệm Phật có tác dụng không?
Đáp: Niệm Phật đương nhiên có tác dụng, hơn nữa niệm Phật tốt
nhất; 20 năm trước bạn ly hôn, thời gian cũng rất dài, nếu như
hiện nay phát sinh chuyện như vậy, nhà tù Hải Khẩu ở Hải Nam có tài liệu
rất hay, có thể để cho chồng bạn xem thử, nghiêm túc học tập thì
anh ấy sẽ quay đầu, quay đầu là bờ. Nếu như thời gian đã dài như
vậy, vậy thì không cần phải nói thêm nữa. Bạn sống cùng con gái mình, tôi
nghĩ con gái của bạn cũng hơn 20 tuổi rồi, có lẽ đã kết hôn rồi, nếu
con gái có thể tự lập, có thể nuôi sống bản thân, trong tình huống
như vậy thì bạn nên buông xuống vạn duyên, nhất tâm niệm Phật cầu
sanh Tịnh độ. Nếu như nghi vấn rất nhiều thì bạn nghe kinh, trên
mạng internet, dạy học vệ tinh, hoặc đĩa giảng của chúng tôi đều có
thể giúp bạn. Đặc biệt là đĩa giảng, không nên nghe nhiều, nghe
một bộ kinh, nghe đi nghe lại, nghe xong một lần nghe tiếp lần thứ
hai, nghe xong lần thứ hai nghe tiếp lần thứ ba. Người xưa thường
nói, “sách đọc ngàn lần, nghĩa kia tự hiểu”, nghe nhiều tâm
định, dần dần sẽ giác ngộ.
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, một vị cư sĩ nào đó nói ông ấy là Di-lặc Bồ-tát tái sanh, dùng
nội dung có liên quan đến Nho Thích Đạo của Trung Quốc làm ra một loạt tranh
vẽ, giống như bức tranh toàn bộ các vị thần vậy, tin tưởng ông ấy
thành Phật, còn mau chóng, phương tiện hơn niệm Phật thành Phật, có
thể mời toàn bộ oan gia trái chủ đời trước, đời nay của con tới bức tranh toàn
bộ các vị thần này để thành Phật, thành thần, không còn gây phiền phức cho
con nữa. Từ năm ngoái mẹ con bắt đầu tin vị cư sĩ này, đồng thời tin
sâu không nghi ngờ, khuyên nhiều lần đều không có tác dụng. Mẹ nhờ
con hỏi lão pháp sư, mong lão pháp sư khai thị.
Đáp: Lão pháp sư nghe xong cũng không biết nói gì. Chúng ta nhất
định phải tin lời Phật dạy, đó là “y pháp bất y nhân”, đây là lời
Thích-ca Mâu-ni Phật tự mình nói ra, đây là lời dặn dò quan trọng của ngài
lúc diệt độ dành cho học trò đời sau như chúng ta. Chúng ta không
được mắc lừa, không được bị người khác lừa gạt. Pháp là kinh
điển, chúng ta nếu như nói niệm Phật cầu vãng sanh, vậy thì bạn nhất
định phải dựa vào năm kinh một luận của Tịnh độ, đây là y cứ quan trọng
nhất. Nếu luận thuyết của tổ sư đại đức trái với năm kinh một
luận, vậy thì không thể tin tưởng, đều là giả, lý luận giáo
huấn phải tương ưng với năm kinh một luận mới có thể tin tưởng. Cho
nên, chúng ta phải dùng trí tuệ lựa chọn, không thể dùng cảm
tính, dùng cảm tính thì khó tránh khỏi đi sai đường. Có thể giữ được
lời dạy bảo của đức Phật thì bạn sẽ biết được, đặc biệt là trong lời
nói của người này đã phạm phải đại kị rất lớn, đó là bản thân ông ta nói
mình là Phật, Bồ-tát tái lai, đây là điều cấm kỵ.
Thời xưa có chuyện như vậy không? Có, nhưng có một ví
dụ, đó là sau khi nói ra, ngay lập tức phải rời đi, không thể
trụ thế nữa, trụ thế thì đó là nói lời xằng bậy mê hoặc mọi
người. Ông ấy nói mình là Di-lặc Bồ-tát tái lai, nói xong thì phải
rời đi, đó là thật, không phải giả. Giống như hòa thượng Bố Đại mà
hiện nay chúng ta cúng dường, hòa thượng Bố Đại xuất hiện vào thời nhà
Tống, cùng thời với Nhạc Phi xuất hiện ở Phụng Hóa, Triết
Giang. Trong Cao Tăng Truyện có ghi chép, nhưng mà không ghi chép tên
họ, không biết tên họ của ngài, không ai biết, cũng không biết
ngài là người ở đâu, cũng không biết ngài bao nhiêu tuổi, xuất hiện
một người như vậy, mỗi ngày mang theo một túi vải lớn đi khắp nơi hóa
duyên. Lúc ngài sắp rời đi nói với mọi người, ngài là Di-lặc Bồ-tát
tái sanh, nói xong ngài thật sự rời đi. Cho nên, Trung Quốc chúng ta
sau này cúng dường Di-lặc Bồ-tát đều là cúng tượng của ngài, không giống
với Di-lặc Bồ-tát truyền từ Ấn Độ tới, đều cúng tượng của ngài. Đây
là thật, sau khi nói ra liền rời đi. Ông ấy nói ra mà không rời
đi, vậy thì không tin được. Vấn đề này trước đây lúc tôi ở Mỹ, cũng
có rất nhiều người hỏi, nước Mỹ cũng có rất nhiều, nói gì mà Bồ-tát
nào, Phật nào tái lai. Tôi dùng lời này trả lời họ, tôi
nói họ nói ra mà không rời đi, không rời đi là giả. Nói ra rồi
mà thật sự rời đi, vậy thì chúng ta tới lạy họ; nói ra không rời đi
thì đừng tới lạy họ, họ không phải là thật. Chân nhân bất lộ
tướng, một khi thân phận bị người khác nói toạc ra, mau chóng rời
đi.
Hỏi: Câu hỏi tiếp
theo, con tiếp xúc Phật pháp đã mười năm, bộ kinh đầu tiên đọc là
kinh Kim Cang, “từng ở nhân địa phát nguyện đời này thành Phật”, nhưng
đến ngày hôm nay, không những không tinh tấn, ngược lại còn thối
chuyển. Quay lại tổng kết có ba nguyên nhân, một là bởi vì công việc
không thể giữ giới, hai là không có thầy và đồng tu, ba là chưa làm
được nhất tâm niệm Phật. Xin hỏi lão pháp sư con nên làm thế nào?
Đáp: Bạn nên quay đầu là bờ. Học Phật không giới hạn tuổi
tác, cũng không giới hạn làm ngành nghề nào. Pháp môn này thực sự là
thù thắng bậc nhất trong tám vạn bốn ngàn pháp môn, bởi vì pháp môn này
không hề có chướng ngại, nam nữ già trẻ, các ngành các nghề đều có thể
học. Điều kiện chỉ có ba chữ, “tín – nguyện – hạnh”, bạn phải
thật tin, không hoài nghi chút nào, thật sự phát nguyện cầu sanh Tịnh
độ, thân cận A-di-đà Phật. Hành là một câu A-di-đà Phật niệm đến
cùng, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, sớm sớm chiều chiều không lúc
nào quên câu Phật hiệu, không được gián đoạn. Niệm Phật như
vậy, chúng ta thấy trong Tịnh Độ Thánh Hiền Lục, Cao Tăng
Truyện, đại khái khoảng ba đến năm năm sẽ có thành tựu. Sau khi thành
tựu bạn liền tự tại vãng sanh. Bạn còn có thọ mạng, không cần
nữa, thế gian này quá khổ, hiện tại liền rời đi, bạn có thể rời đi
ngay lập tức. Hơn nữa bạn muốn đứng vãng sanh, ngồi vãng sanh đều tùy
ý, thật sự được tự tại. Công phu như thế nào? Đại khái tới trung
thượng phẩm, điều kiện của trung thượng phẩm cõi Phàm Thánh Đồng Cư là có
thể tự tại vãng sanh.
Cho nên chuyện này thật sự không khó, mấu chốt là bạn có thể
buông xuống được hay không, thật sự có thể buông xuống, không còn
chút chướng ngại nào, hết thảy chướng ngại đều do không buông xuống được
tạo thành. Bạn xem trong kinh điển Đại thừa đức Phật thường dạy chúng
ta, buông xuống vọng tưởng, buông xuống phân biệt, buông xuống chấp
trước, đây là ba loại phiền não lớn, kinh Hoa Nghiêm cũng nói như
vậy. Trong hết thảy kinh điển Đại thừa, tên gọi không giống
nhau, chấp trước là kiến tư phiền não, trong Đại thừa giáo gọi là
Kiến Tư phiền não, phân biệt gọi là Trần Sa phiền não, vọng tưởng gọi
là Vô Minh phiền não, tên gọi không giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn
toàn giống nhau. Nếu ba loại phiền não lớn này bạn có thể buông
xuống, bạn liền thành Phật, vấn đề gì của bạn cũng đều giải quyết
được. Hiện nay chúng ta làm không được, làm không được thì thế
nào? Trước tiên chúng ta buông xuống chấp trước; chấp trước cũng
không cách nào buông xuống hoàn toàn, buông xuống một ít, để tâm địa
bản thân thanh tịnh, nhất tâm niệm Phật là được, đến thế giới Cực Lạc
rồi lại buông, triệt để buông xuống. Đây là pháp phương
tiện, gọi là mang nghiệp vãng sanh, tức là mang theo vọng tưởng, phân
biệt, chấp trước.
Công phu niệm Phật của chúng ta có sức mạnh, công phu niệm
Phật này có thể khống chế vọng tưởng, phân biệt, chấp trước không khởi tác
dụng, gọi là hàng phục phiền não, không phải là đoạn phiền
não, mà là hàng phục, đến thế giới Cực Lạc mới đoạn, đây gọi là
mang nghiệp vãng sanh, cõi Phàm Thánh Đồng Cư; nếu như bạn thật sự có
năng lực buông xuống hoàn toàn chấp trước, tức là đoạn Kiến Tư phiền
não, sanh tới thế giới Cực Lạc không còn là cõi Phàm Thánh Đồng
Cư, mà là cõi Phương Tiện Hữu Dư; nếu như đoạn Kiến Tư phiền
não, tức là không phân biệt nữa, tâm phân biệt không còn, vọng
tưởng cũng không khởi nữa, vậy thì bạn tới cõi Thật Báo Trang
Nghiêm. Thế giới Tây Phương Cực Lạc bốn cõi, ba bậc, chín phẩm hình
thành như vậy, trong kinh điển giảng rất rõ ràng. Chúng ta phải
nghiêm túc học tập, đây là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Trong một
đời này, thế gian này có khổ hơn cũng không sao, khổ vài
năm, chúng ta tới thế giới Cực Lạc. Nếu như không chịu được
khổ, vẫn dùng phương pháp nào để đối phó, vậy thì tạo
nghiệp, nghiệp lực sẽ chướng ngại chúng ta vãng sanh. Chúng ta không
tạo nghiệp, chúng ta niệm Phật cầu vãng sanh là được. Hôm nay đã hết
thời gian, chúng ta giải đáp đến đây thôi.