VẤN ĐÁP HỌC PHẬT
Tập 7
(Tập 109 Tịnh
Tông)
Chủ giảng: Pháp sư Tịnh Không
Thời gian: 23/01/2009
Địa điểm: Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông
Quý
vị pháp sư, quý vị đồng tu, mời ngồi! Hôm nay có 38 câu hỏi, trước
tiên xem câu hỏi của đồng tu trên mạng.
Hỏi: câu hỏi đầu tiên, tỷ lệ ly hôn
trong xã hội hiện nay cao, không ít người chọn cuộc sống độc
thân, nhưng sách xưa có nói: “Phụ nữ không kết hôn là làm trái quy
luật tự nhiên, ắt bị ông trời trách phạt”. Xin hỏi cách nói này có đúng
không? Hành vi như vậy có làm trái lời dạy của đức Phật không?
Đáp: trong lời dạy của đức Phật không có
cách nói này, đây là vấn đề xã hội. Xã hội thời xưa không giống xã
hội hiện nay, chế độ đại gia đình trong xã hội thời xưa là “trai lớn
dựng vợ, gái lớn gả chồng”, người phụ nữ có nơi có chốn, đời này của
họ có sự bảo đảm. Chế độ đại gia đình hiện nay không còn tồn tại
nữa, cho nên rất nhiều cách nói của xã hội trước đây đã không còn thích
hợp với hiện tại. Vấn đề của xã hội hiện nay thực sự nghiêm trọng hơn
trước đây, làm thế nào giải quyết những vấn đề này, hiện nay chính
phủ của rất nhiều quốc gia cũng đang nghiên cứu, không dễ gì có thể có
được phương pháp thực sự thỏa đáng. Chúng ta hãy bình tĩnh quan
sát, gia đình trước đây thực sự hạnh phúc hơn gia đình hiện nay, mặc
dù có rất nhiều hạn chế, hình như cá nhân không được tự do như hiện
nay, đây là thực tế. Trước đây, bởi vì gia đình lớn, sự nghiệp
lớn, nhân khẩu đông, nếu như không quản nghiêm ngặt, gia đình
này không có thứ tự sẽ loạn, cho nên gia quy vô cùng quan trọng. Mấy
năm nay chúng tôi đề xướng Đệ Tử Quy, là gia quy chung mà hết thảy gia tộc
của Trung Quốc thời xưa đều phải tuân thủ, không nhiều, chỉ có 113
điều, đây là căn bản, là nền tảng, là môn phải tu. Ai cũng làm
như vậy, gia hòa, xã hội hài hòa tốt đẹp, đích thực là dễ dàng thi
hành đất nước tôn trọng lễ nghĩa, xã hội hài hòa. Hiện nay, mức độ
khó khăn lớn hơn trước quá nhiều, chúng ta nên biết điều này. Bởi vì
tỷ lệ ly hôn cao, cho nên chọn lựa cuộc sống độc thân hình như càng
ngày càng nhiều, đây là hiện tượng xã hội, hiện tượng này cũng không
thể xem là bình thường. Làm sao giải quyết vấn đề? Tôi nghĩ có nhà xã
hội học, nhân khẩu học chuyên nghiên cứu, là đề tài mà những học giả này
đang nghiên cứu.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, học trò là
bác sĩ châm cứu, nhiều năm nay dùng phương pháp châm cứu truyền
thống chữa khỏi cho rất nhiều người bệnh. Nhưng mấy năm gần đây không
ít đồng tu nhắc nhở học trò, châm cứu sẽ làm tổn thương chúng sanh trên cơ
thể người bệnh, [như vậy sẽ] kết ác duyên. Lúc đang trị bệnh, con
biết được trên người bệnh nhân có chúng sanh, trong lòng âm thầm nhắc nhở
chúng sanh tránh đi, để tránh làm tổn hại họ, nhưng đa số người bệnh
không biết trên cơ thể họ có chúng sanh hay không, không biết nên xử lý
như thế nào. Là một người bác sĩ châm cứu, con nên làm thế nào mới đúng
pháp?
Đáp: chuyện này không được nhắc tới
trong kinh Phật, nhưng mà có một số chuyện tương tự như vậy, chúng ta
suy ngẫm một chút thì có thể tìm ra được câu trả lời. Ví dụ trong
“Giới Kinh” dạy người xuất gia, trước đây người xuất gia đều sống trong
rừng núi, tự mình chặt vài cây để dựng túp lều nhỏ, điều này Phật cho
phép. Phật nói với người xuất gia, các ông chặt cây này, cây cao
bằng người, nếu cây cao hơn người thì sẽ có linh hồn dựa vào cây
này, cũng tức là họ coi cây này thành nơi cư trú của mình, giống như
nhà của họ vậy. Vậy ông định chặt cây của họ, họ sẽ ghi hận, trong
lòng họ bất bình. Nhưng mà chúng ta nhất định phải dùng cây này, Phật
nói ba ngày trước đó tụng kinh, cầu nguyện cho họ, mời họ dọn nhà rời khỏi
cây này, chúng tôi muốn chặt cây này để dựng túp lều nhỏ. Từ những
lời dạy của Phật, chúng ta có thể mở rộng ra, trước khi bác sĩ châm
cứu trị bệnh, có thể tụng kinh hoặc trì chú hồi hướng cho chúng sanh ở
trên thân người bệnh. Có rất tốt, không có cũng tốt, thành tâm hồi
hướng, mời những chúng sanh này rời đi, ít nhất tạm thời rời
đi, trong thời gian bạn điều trị không có xung đột với họ, tôi nghĩ
như vậy sẽ rất tốt.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, trong giới
văn nghệ có một số diễn viên đóng phim, xuyên tạc Phật pháp hoặc tăng nhân
xuất gia, ví dụ như Đường Tăng lấy vợ, gây hiểu lầm cho chúng sanh
không biết Phật pháp, chướng ngại Phật duyên của chúng sanh, xin hỏi
đây là nhân quả gì?
Đáp: văn nghệ, vào thời cổ đại là giáo
dục xã hội, Khổng tử đặt tiêu chuẩn cho văn nghệ, mà tiêu chuẩn này
hơn 2.000 năm trước, Khổng tử cách chúng ta hiện nay 2.500 năm, đa
phần giới nghệ sĩ qua các triều đại đều tuân thủ. Người biểu diễn nghệ
thuật là thầy hướng dẫn của xã hội, phong khí của xã hội có liên quan rất
lớn đến họ. Cho nên Phu tử đặt ra cương lĩnh, nguyên tắc chung, đó là
“tư vô tà”, biểu diễn của bạn khiến quần chúng nhìn thấy, nghe
thấy đều sẽ không sanh khởi tà tư, tà niệm, vậy là tốt, điều này có mặt
tích cực đối với giáo hóa xã hội. Cho nên Trung Quốc thời xưa, bạn
xem biểu diễn, rất nhiều vở kịch, ca múa, đa phần đều nói tới trung –
hiếu – tiết – nghĩa, nói thiện nhân thiện quả, ác nhân ác báo, cho
nên giúp đỡ xã hội an định, họ có công đức rất lớn. Xã hội hiện nay,
chúng ta đều thấy ở trong nước và ngoài nước thuần túy chỉ mang tính chất
giải trí, không nghĩ tới quan niệm đạo đức của xã hội. Cho nên, đa
phần đều lệch khỏi mục tiêu của thánh hiền xưa, nội dung biểu
diễn, bạo lực, sắc tình, sát đạo dâm vọng. Họ cũng đang dạy xã
hội, dạy loạn xã hội này, họ phải chịu trách nhiệm nhân quả
không? Đương nhiên phải chịu trách nhiệm nhân quả. Những trách nhiệm
nhân quả này có thể xem kinh Phật, có thể xem Đạo giáo, ví dụ Thái
Thượng Cảm Ứng Thiên là tiêu chuẩn rất hay, mọi người đọc kỹ thử bạn
sẽ biết được quả báo.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói anh ấy làm công việc khảo cổ nên khó tránh khỏi việc đào mộ của người
xưa, xin hỏi tự ý tiến vào lăng mộ liệu có phải là vô cùng bất kính với
người đã mất? Làm những công việc như vậy thì nhân quả thế nào?
Đáp: lăng mộ cổ xưa thực sự có một số
hiện tượng, không phải người bình thường như chúng ta có thể tượng tưởng
được, đào những lăng mộ này, bạn khiến cho vong linh bất an. Nếu
như bạn không có phước báo lớn, chúng ta thường nói hướng tới những vong
linh này, họ báo thù bạn, bạn sẽ bị bệnh, sẽ mất mạng, gia đình của
bạn sẽ bất an, những chuyện này thật sự có, không phải không có. Nếu
như trước mắt không có chuyện, đó là gì? Đời trước bạn tích lũy đại
đức, phước đức giúp giảm trừ một phần. Đợi sau khi bạn hưởng hết
phước đức, những oan gia trái chủ này sẽ tìm tới cửa, oan oan tương
báo! Ngành nghề trong xã hội này rất nhiều, hà tất phải làm những
ngành nghề này? Cho nên tỉ mỉ suy ngẫm, chúng ta không muốn người
khác tổn thương chúng ta thì chúng ta không thể tổn thương người
khác; chúng ta không muốn người khác tới làm phiền môi trường sống của
chúng ta thì chúng ta cũng không thể phá hoại môi trường sống của
họ. Người cùng tâm này, tâm cùng lý này, đây là một đạo lý.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, trước mắt
đệ tử đang học đại học, cha mẹ mong mỏi con cái thành tựu danh
lợi. Nhưng bản thân đệ tử không thích danh lợi, xin hỏi làm trái
nguyện vọng của cha mẹ có bất hiếu hay không? Nên làm thế nào mới có thể
viên mãn?
Đáp: nguyện vọng của cha mẹ không thể
làm trái, đó là trước đây không phải hiện nay, tại sao vậy? Kì
vọng của cha mẹ thời xưa dành cho con cái, không phải hi vọng chúng phát
tài, không phải hi vọng chúng làm quan lớn. Mà hi vọng chúng làm
thánh nhân, làm hiền nhân, ít nhất là làm người tốt trong xã
hội, điều này thì phải tuân thủ, không thể làm trái. Nếu như cha
mẹ mong bạn có thể kiếm nhiều tiền, làm chức lớn, chỉ hỏi mục đích, không
hỏi thủ đoạn, như vậy sẽ khiến con cháu rơi vào chỗ bất nghĩa, người
làm con cháu nên tỉ mỉ suy ngẫm. Chúng ta thật sự làm, thật sự làm
theo lời cha mẹ, nhất định khiến cha mẹ rơi vào chỗ bất nghĩa. Cho nên
phải khuyên nhủ, giúp cha mẹ giác ngộ. Tư tưởng, lời nói hành vi của
chúng ta phải tùy thuận đạo đức, không làm trái nhân quả là
được, không chỉ đời này tốt, gia đình tốt, con cháu đời sau tốt, đời
đời kiếp kiếp đều tốt.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói có người bẩm sinh thông minh, học tập thuận lợi; có người bẩm sinh ngu
dốt, học tập gặp nhiều trắc trở. Xin hỏi có phải do nghiệp lực gây ra
không? Làm thế nào để thay đổi nghiệp lực này?
Đáp: bạn hỏi rất hay, đây đích thực
là hiện tượng tồn tại trong xã hội từ xưa đến nay. Hiện tượng này
đúng là do nghiệp lực cá nhân khác nhau, đời trước bạn tạo thiện nghiệp,
ác nghiệp, quả báo chiêu cảm đời này chắc chắn là tương ưng với đời
trước. Nhưng vận mệnh là do bản thân tạo, không phải do người khác
sắp đặt, tự mình tạo đương nhiên tự mình sửa. Muốn sửa đổi vận
mệnh, bạn xem Liễu Phàm Tứ Huấn, tiên sinh Viên Liễu Phàm đoạt ác tu thiện,
sửa lỗi làm mới, hiệu quả vô cùng tốt, đáng để mọi người tham khảo.
Hỏi: câu hỏi thứ bảy, con cái bị
chứng hưng cảm và có khuynh hướng tự sát, xin hỏi nên giúp chúng như thế
nào?
Đáp: đây thuộc về giáo dục thanh thiếu
niên trong xã hội hiện đại, trước tiên bạn phải tìm ra nguyên nhân của
chúng, tại sao chúng bị hưng cảm? Tại sao muốn tự sát? Tìm ra
nguyên nhân rồi loại bỏ nguyên nhân, vấn đề sẽ được giải quyết, đây
là phương pháp quan trọng. Nếu bạn học Phật hoặc tín ngưỡng tôn
giáo, bạn cầu nguyện cho chúng, cầu xin oai thần của Phật Bồ-tát gia trì, có
giúp đỡ đối với chúng. Nhưng mà chuyện nhất định phải làm đó là tìm
ra nguyên nhân của chúng, phải loại bỏ nguyên nhân, cách làm như
vậy thì oai thần của Phật Bồ-tát mới có thể gia trì được.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói xã hội hiện nay có rất nhiều người bị hội chứng sợ xã hội nên không
cách nào sinh hoạt bình thường được, xin hỏi đây có thuộc bệnh nghiệp
chướng không? Người bị bệnh nên làm thế nào?
Đáp: bệnh này đích thực giống như lời
bạn nói, là bệnh nghiệp chướng. Đồng tu học Phật nhất định phải đột
phá, nguyên tắc hành Bồ-tát đạo, tu Bồ-tát hạnh quan trọng nhất là có
thể chung sống hòa hợp với hết thảy chúng sanh, chỉ có trong hoàn cảnh
hiện thực mới có thể tiêu trừ nghiệp chướng của bản thân, mới có thể
nâng cao cảnh giới của bản thân. Giống như Thiện Tài Đồng Tử trong kinh
Hoa Nghiêm đã biểu diễn 53 lần tham vấn cho chúng ta thấy, 53 lần
tham vấn thiện tri thức này chính là đại chúng bình thường trong xã
hội, nam nữ già trẻ các ngành các nghề, có thuận cảnh là thiện duyện,
có nghịch cảnh là ác duyên, thiện tài hiểu được trải sự rèn tâm. Làm
sao buông xuống vọng tưởng phân biệt chấp trước của bạn? Phải xem
trong cuộc sống bạn còn tính toán so đo không? Trong đối nhân, xử thế, tiếp
vật bạn còn chấp trước, còn phân biệt hay không? Từ những chỗ
này mới thật sự biết được bản thân buông xuống được bao nhiêu, nhìn thấu
được bao nhiêu. Nếu như bạn không tu từ trong cảnh giới thì
khó! Bạn cho rằng buông xuống, nhưng thật sự chưa buông xuống; người
thật sự buông xuống, vậy thì giống với Phật Bồ-tát. Bạn xem trong
Hoàn Nguyên Quán chúng ta nói tới tứ đức, tứ đức chính là dùng trong cuộc
sống, áp dụng trong công việc, áp dụng trong đối nhân xử thế tiếp
vật, nguyên tắc đầu tiên trong bốn nguyên tắc lớn này là tùy
duyên. Trong tùy duyên học điều gì? Học diệu dụng, diệu dụng là thế
nào? Chính là trí tuệ, tâm thái từ bi của Phật Bồ-tát. Trong tùy
duyên nâng cao bản thân, giáo hóa chúng sanh, nâng cao bản thân là tự lợi, giúp
đỡ chúng sanh là độ tha, tự hành hóa tha, không thể vứt bỏ người
khác, Bồ-tát nói rất hay, “Trong cửa nhà Phật không bỏ một
ai”. Chúng ta bắt đầu từ đâu? Bắt đầu từ người chúng ta không thích
nhất, ở trong này có thể hóa giải oán hận của bản thân; từ người mà
chúng ta thích nhất, hóa giải tham luyến của bản thân, tham sân si
mạn phải đoạn từ chỗ này mới được, rời khỏi hoàn cảnh thì không thể đoạn
được. Cho nên nhất định phải học tập trong hoàn cảnh, đó gọi là học
vấn thật sự, bản lĩnh thật sự. Trước đây tôi mới học Phật, tiên sinh
Phương Đông Mỹ giới thiệu kinh Hoa Nghiêm cho tôi, giảng 53 lần tham vấn
cho tôi, thầy nói Thiện Tài đây là công phu thật sự, không phải là
giả, vượt qua từng cửa, từng cửa một mới gọi là học vấn thật sự.
Hỏi: câu hỏi thứ chín, người hỏi
nói có một vị pháp sư đổ xăng lên người tự thiêu, nói là muốn tới thế giới
Cực Lạc, sau đó được mọi người cứu đưa tới bệnh viện, qua đời trong
bệnh viện, tạo thành ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đối với Phật giáo ở địa phương. Xin
hỏi quả báo tự thiêu là gì?
Đáp: tự thiêu là tự sát, tất cả các
tôn giáo đều phản đối tự sát, không chỉ có Phật giáo phản đối. Tự sát
không thể giải quyết vấn đề, trong cửa Phật, trong Đạo giáo không có
cách nói này, tự sát còn phải tìm thế thân, rất phiền phức, không tìm
được thế thân thì họ không thể đi đầu thai. Nếu như đệ tử cửa Phật có cách
làm như vậy, thực sự là phá hoại hình tượng Phật pháp, chúng ta không
thể không biết.
Hỏi: nhưng người hỏi trên vẫn còn một
vấn đề, tại sao vị pháp sư này sau khi tự thiêu lại xuất hiện xá lợi?
Đáp: Xá lợi này là thật, là giả đều có
vấn đề, tôi nhìn thấy không ít xá lợi giả, thực sự là thiêu xong xuất
hiện, bạn nhìn thấy hình dáng rất đẹp, làm sao biết đó là
giả? Chúng ta cầm lên dùng sức bóp một chút, nó sẽ vỡ ra, đó
không phải là thật. Xá lợi thật dùng búa sắt cũng không đập nát
được, đó là thật. Trước đây, vào thời người Anh cai quản Hồng
Kông, lúc về già pháp sư Đàm Hư của chúng ta viên tịch ở Hồng Kông thiêu
ra được vài viên xá lợi. Người Anh mang đi dùng búa sắt đập, búa sắt
thật sự bị lõm vào mà xá lợi của ngài ấy vẫn nguyên vẹn, điều này
khiến người nước ngoài cảm thấy khâm phục, là thật không phải
giả, cho nên phải biết điều này. Hạt xá lợi, hoa xá lợi chưa chắc là
thật, hoa xá lợi rất đẹp, bạn để ở trong bình thủy tinh, dùng
hoa hồng Tây Tạng để nuôi dưỡng, tôi thấy qua hai tuần, hoa xá lợi
này đều tan rã, giống như bụi vậy, đó không phải là thật. Cho
nên phải cẩn thận, phải chú ý điều này.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, xã hội hiện
nay thường gặp rất nhiều bệnh kỳ quái, có một số tình huống ảnh hưởng
nghiêm trọng đến tư duy bình thường của con người, khiến thân tâm không
cách nào thanh tịnh, đau khổ vô cùng. Xin hỏi đây là nhân quả gì? Nên
hóa giải như thế nào?
Đáp: trong này có nghiệp
chướng, còn có hoàn cảnh, còn có ăn uống, đều có liên quan. Tại
sao hiện nay lại nhiều? Tôi tin rằng tương lai càng ngày càng
nhiều. Chúng ta tỉ mỉ suy nghĩ nguyên nhân, khoa học kỹ thuật hiện
nay phát triển, chúng ta dùng đủ loại thức ăn hóa học để nuôi gia
súc, những loại thịt bò dê heo, thậm chí là gà vịt đều không bình
thường, thịt của chúng đều có vi khuẩn gây bệnh. Cây trồng thì phun
quá nhiều thuốc, thổ nhưỡng có độc, cho dù là trồng cây
gì, trồng ngũ cốc hoa màu, mang đi phân tích chi tiết sẽ thấy đều có
độc tố. Tương lai nước bị ô nhiễm, thậm chí là không khí bị ô
nhiễm, đây là tai họa do khoa học mang lại, con người tùy ý phá hoại
thiên nhiên, thiên nhiên sẽ báo thù con người. Cho nên bệnh kỳ quái
nhiều, thực sự khiến thân tâm bạn không cách nào thanh tịnh, đau khổ vô
cùng. Nghĩ tới chuyện này, chúng ta nhớ tới trước đây, lúc lão cư sĩ
Lý Bỉnh Nam vãng sanh, lời dặn dò sau cùng dành cho học trò, thầy nói
với chúng tôi, “xã hội này loạn rồi, Phật Bồ-tát, thần tiên giáng xuống
cũng không cứu được, con đường sống duy nhất của đệ tử cửa Phật chúng
ta đó là thành thật niệm Phật cầu sanh Tịnh độ”. Lời dặn dò cuối cùng
là câu này. Chúng ta xem hiện tượng xã hội ngày nay, sinh thái của
toàn bộ trái đất bị phá hoại, cho nên khó khăn của chúng ta sẽ
nhiều. Cải thiện không phải là chuyện dễ dàng, cần mọi người thật sự
giác ngộ, làm thế nào loại bỏ độc tố trong nước biển, loại bỏ độc tố
trong thổ nhưỡng, đây không phải là chuyện dễ dàng. Khí hậu hiện nay
bất bình thường, ảnh hưởng sản lượng nông nghiệp, cũng ảnh hưởng chất
lượng nông nghiệp, ảnh hưởng nghiêm trọng sẽ gây ra nạn đói trên thế giới
này. Hiện nay nói nguy cơ tài chính, e rằng tương lai sẽ có nguy cơ
lương thực, nguy cơ năng lượng, thậm chí là nguy cơ nước uống. Mọi
người phải cảnh giác điều này, thật sự phải quay đầu.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, đệ tử học
tập làm việc và phát triển ở nước ngoài trong thời gian dài, sau đó tiếp
xúc Phật pháp, tập giảng kinh Vô Lượng Thọ ở đạo tràng địa
phương. Bởi vì nguyên nhân khách quan mà gia đình không ở cùng nhau
trong thời gian dài, con cái cũng hơn bảy tuổi rồi, nhưng thời gian
đệ tử ở cùng mẹ chúng không tới nửa năm. Người nhà hy vọng đệ tử về nước
đoàn tụ, nhưng đệ tử không nỡ từ bỏ nỗ lực ở hải ngoại và sự tu học ở
đạo tràng địa phương, mà nhân duyên giúp người nhà ra nước ngoài đoàn tụ
trong thời gian ngắn vẫn chưa đủ. Người hỏi này có ba vấn đề muốn
hỏi, đệ tử vốn muốn thành tựu bản thân trước rồi chăm sóc gia đình như vậy
có được không?
Đáp: hoàn cảnh khách quan của bản thân
bạn, cuộc sống của gia đình bạn có vấn đề không? Nếu như gia đình bạn
khá giả, không có vấn đề về cuộc sống vật chất, nhưng vẫn cần người
nhà đồng ý cách làm của bạn mới được.
Hỏi: câu hỏi thứ hai, nếu như phải
chăm sóc con cái, đồng thời thành tựu sự tu học của bản thân, nên xử lý
mối quan hệ giữa hai chuyện này như thế nào?
Đáp: bạn không thể về nước, bạn ở
nước ngoài học tập, làm việc, bạn có thể đưa người thân, đưa vợ con
bạn ra nước ngoài, như vậy tốt, có thể giải quyết vấn đề của
bạn. Hoặc là bạn về nước, tôi tin rằng bạn muốn học giảng kinh Vô
Lượng Thọ, duyên phận ở trong nước, tôi tin rằng sẽ không kém hơn ở nước
ngoài, duyên phận ở trong nước có thể càng thù thắng hơn, người mà
bạn tiếp dẫn nhất định càng nhiều hơn. Chuyện này đáng để bạn cân nhắc.
Hỏi: người hỏi nói nếu như về
nước, trong lúc chăm sóc gia đình, làm thế nào mới có thể giữ được tu
học không thoái chuyển, đời này thành tựu?
Đáp: tôi nghĩ về nước chuyện này chắc là
không có vấn đề, hiện nay người học Phật trong nước rất nhiều, người
tu Tịnh độ rất nhiều, rất nhiều nơi đều có Cư Sĩ Lâm, đều có niệm Phật
đường.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói sau khi thần thức rời khỏi cơ thể, liệu vẫn còn có những cảm giác như
đau khổ, vui vẻ, đói, lạnh v.v… không?
Đáp: sau khi thần thức hoàn toàn rời
khỏi thân thể, không còn những cảm giác này; nhưng mà lúc vừa rời khỏi
thân thể thì có, cho nên lúc này là thời điểm mấu chốt. Tổ sư đại đức
trước đây dạy chúng ta, lúc giúp đỡ liên hữu trợ niệm vãng sanh, đặc
biệt phải chú ý, không thể đụng vào thân thể của họ, không những
không được đụng vào thân thể, mà giường nệm của họ cũng không thể đụng
vào. Bởi vì lúc này họ có đau khổ, lúc họ đau khổ họ sẽ sanh tâm sân
hận, sanh tâm sân hận vô cùng bất lợi đối với họ. Lúc người niệm Phật
sanh tâm sân hận, duyên vãng sanh của họ sẽ đứt đoạn. Người bình
thường sanh tâm sân hận, vậy thì xem nghiệp lực của họ, nghiệp chướng
nặng họ sẽ đọa địa ngục; cho dù nghiệp chướng không nặng họ cũng sẽ
sanh vào cõi súc sanh. Sanh vào cõi súc sanh làm con vật gì? Rắn độc
mãnh thú, sanh vào loại này, bởi vì mang tâm sân hận đi đầu
thai. Cho nên lúc lâm chung trong vòng 8 tiếng đồng hồ nhất định
không thể chạm vào họ, tốt nhất là 12 tiếng đồng hồ, 14 tiếng đồng
hồ thì tương đối an toàn, sau đó bạn mặc quần áo cho họ, nhập
liệm cho họ. Đại đức xưa dạy chúng ta điều này là có đạo lý, chúng ta
phải tin tưởng!
Hỏi: câu hỏi thứ mười ba, người hỏi
có ba vấn đề nhỏ có liên quan đến sự học tập của người xuất gia trẻ
tuổi, có thể câu hỏi này do người xuất gia trẻ tuổi đưa ra, thứ nhất
đệ tử hiểu được sâu sắc tầm quan trọng của Đệ Tử Quy và văn hóa nhà
Nho, nhưng mà ngôi chùa nơi con đang sống không có máy tính, bên cạnh
cũng không có ai có thể chỉ dạy, xin hỏi nên học tập thực hành như thế
nào?
Đáp: trong văn hóa truyền thống Trung
Quốc, Nho Thích Đạo vào thời xưa đã dung họp thành một thể. Chúng ta
nhìn thấy một tấm bia cũ ở chùa Thiếu Lâm, trên đó có khắc câu “Hỗn Nguyên
Tam Giáo Cửu Lưu Đồ Tán”, tấm bia này tôi nghe nói là thời Đường Túc
Tông, Túc Tông là con trai của Đường Minh Hoàng, cách chúng ta hiện
nay đại khái khoảng hơn 1.300 năm. Vào thời đó bạn thấy đã nói tam giáo
cửu lưu, dùng lời hiện nay mà nói, tôn giáo, học phái đều cùng một
cội nguồn, là một nhà. Cách nhìn này là đúng đắn, không hề nhìn
sai, nhà Nho coi trọng đạo trời người, cũng tức là coi trọng nền tảng
làm người; Phật pháp mặc dù cao, nếu như người đều làm chưa
tốt, bạn làm sao có thể thành Phật? Thành Phật vẫn phải bắt đầu từ
làm người. Cho nên trong kinh Quán Vô Lượng Thọ Phật, đức Phật dạy
chúng ta thứ tự học tập, bắt đầu học từ đâu? Từ “hiếu dưỡng cha
mẹ, phụng sự sư trưởng, từ tâm không giết, tu thập thiện nghiệp”, bắt
đầu học từ điều này. Hiếu dưỡng cha mẹ, phụng sự sư trưởng là sở trường
của nhà Nho, kinh nghiệm của họ phong phú, phạm vi dạy cũng vô cùng
rộng. Cho nên, từ giữa thời nhà Đường trở về sau Trung Quốc không còn học
Tiểu thừa nữa, trực tiếp dùng Nho, dùng Đạo làm nền tảng của Đại
thừa, cho nên Trung Quốc là Phật pháp Đại thừa. Nếu như không có nền
tảng Nho và Đạo, Đại thừa này liền thất bại, không phải là Phật pháp
thật sự, có hình thức chứ không có thực chất, như vậy là sai
rồi. Cho nên chúng ta nhất định phải biết, bạn thật sự muốn học
Phật, muốn có thành tựu trong Phật pháp, nhất định phải cắm gốc của
Nho, cắm gốc của Đạo. Nho và Đạo cũng bác đại tinh thâm, nếu
chúng ta nghiêm túc học tập, thời gian trong đời này không đủ dùng. Cho
nên, chúng ta chọn những điều quan trọng nhất, căn bản của nhà Nho là
Đệ Tử Quy, căn bản của nhà Đạo là Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, học tốt
hai quyển này rồi học Thập Thiện Nghiệp Đạo thì không còn khó nữa, đây là
ba gốc rễ của Nho Thích Đạo. Thật sự phát tâm, hiện nay máy tính cũng
không đắt, người trẻ tuổi xuất gia thật sự phát tâm, tôi tin rằng sẽ
có cư sĩ thiện tâm cúng dường bạn một chiếc máy vi tính, tôi nghĩ rất có
khả năng, chuyện này người khác đều hoan hỷ muốn làm. Bạn có thiết bị
rồi có thể xem học tập vệ tinh của chúng tôi, có thể xem những kinh giáo
trên mạng của chúng ta. Thật sự có gốc lại chịu khó học, cho dù ở nơi
nào, chỉ cần phương hướng, mục tiêu của bạn đúng đắn, kiên trì bền bỉ
trường kỳ huân tu, chắc chắn có thành tựu.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói nếu nền tảng cổ văn không tốt, nhưng lại rất muốn học những môn như
kinh Kiết Hung, năm kinh một luận, Cổ Văn Quán Chỉ v.v… thì nên học
tập như thế nào?
Đáp: vấn đề này phải học theo phương
pháp cũ của truyền thống Trung Quốc, đó là đọc tụng. Lúc chúng tôi
còn trẻ, thầy giáo dạy chúng tôi đọc thuộc năm mươi chương cổ văn, cổ
văn lấy Cổ Văn Quán Chỉ làm tiêu chuẩn, chọn ở trong đó, trong Cổ Văn
Quán Chỉ có hơn 300 chương, chọn ra 50 chương. Đọc thuộc lòng, trước
tiên đọc thuộc lòng rồi mới xem chú giải, bạn liền có khả năng đọc cổ
văn, kinh điển liền không có vấn đề gì. Nếu như có thể đọc thuộc 100
chương, đọc thuộc làu 100 chương, bạn sẽ có khả năng viết văn ngôn
văn. Học thuộc 100 chương, người thật sự dụng công thì có thể hoàn
thành trong một năm, một năm có khoảng 52 tuần, mỗi tuần học thuộc
hai chương. Đây là chìa khóa của văn hiến Nho Thích Đạo, bạn xem Tứ
Khố Toàn Thư, Đạo Tạng của nhà Nho, Đại Tạng Kinh của nhà Phật, bạn
có thể hiểu văn ngôn văn, lấy được chìa khóa này, bạn có thể đọc,
tham khảo, học tập những tài liệu này. Chìa khóa nhất định phải dựa vào
đọc tụng, đó mới gọi là cắm gốc rễ.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói trước đây cha mẹ cật lực phản đối nên đã giấu cha mẹ xuất
gia, xin hỏi nên hiếu dưỡng cha mẹ như thế nào?
Đáp: bạn có thành tựu trong Phật
pháp là hiếu dưỡng cha mẹ; nếu như chúng ta học không có thành
tựu, vậy đó là đại bất hiếu đối với cha mẹ. Bạn thật sự có thành
tựu trong đạo nghiệp, học thuật, có sự cống hiến giúp chánh pháp trụ
thế lâu dài; nâng cao linh tánh của bản thân, liễu sanh tử, xuất tam
giới. Nhà Phật thường nói “một người thành Phật, tổ tiên chín đời sanh
thiên”, đây là báo ơn cha mẹ, tại sao vậy? Bạn thành Phật
rồi, cha mẹ, người thân của bạn được người trời tôn kính, cũng được
người trời cúng dường chăm sóc, tại sao vậy? Cha mẹ của Bồ-tát, tổ tiên
của Bồ-tát. Điều này cũng giống người cùng tâm này, tâm cùng lý này
vậy, cho nên bạn không thể không nghiêm túc, không thể không học tập
thật tốt.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, nếu tín nguyện
đầy đủ, niệm Địa Tạng Bồ-tát liệu có thể vãng sanh thế giới Cực Lạc không?
Đáp: có thể, bất kì kinh điển Đại
thừa nào, nếu như tín nguyện của bạn đầy đủ đều có thể vãng
sanh. Chuyện này trong kinh Vô Lượng Thọ, Thế Tôn đã nói rất rõ ràng
với chúng ta. Bạn xem trong bản hội tập của lão cư sĩ Hạ Liên
Cư, trong phẩm Ba Bậc Vãng Sanh đã giảng rất rõ ràng, vãng sanh bậc
thượng, vãng sanh bậc trung, vãng sanh bậc hạ phải đầy đủ những điều kiện
này. Đoạn cuối cùng không phải là tu Tịnh độ, là những người đọc tụng
Đại thừa, lâm chung đem công đức tu hành của họ hồi hướng cầu sanh Tịnh
độ, đều được vãng sanh. Cho nên cánh cửa của Tịnh độ tông vô cùng rộng
lớn, tuyệt đối không chỉ hạn chế cho người tu năm kinh Tịnh độ mới có thể
vãng sanh, tu bất kỳ kinh luận gì đều có thể vãng sanh. Cho nên điều
kiện căn bản của nó, thật tình mà nói chúng ta phải hiểu được, có câu
“tâm tịnh tức cõi Phật tịnh”, điều này vô cùng quan trọng, nhất định
phải tâm thanh tịnh hiện tiền, cũng giống như đề kinh Vô Lượng Thọ nói, “thanh
tịnh, bình đẳng, giác”, bạn thật sự nắm bắt được năm chữ này, tu
thành năm chữ này chắc chắn được vãng sanh. Tu thanh tịnh, bình đẳng, giác
không phải là dùng năm kinh Tịnh độ, dùng kinh điển khác cũng có thể đạt
được, chỉ cần đạt được thanh tịnh, bình đẳng, giác, bạn phát nguyện
cầu sanh thế giới Cực Lạc, A-di-đà Phật tới tiếp dẫn bạn. Trong 48
nguyện có, đây là bổn nguyện của A-di-đà Phật, sao ngài ấy lại không
tới tiếp dẫn cho được!
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, gia đình đệ
tử nhiều năm ly tán, vẫn luôn hi vọng có thể gương vỡ lại lành, niệm
bao nhiêu biến chú Đại Bi, nguyện vọng vẫn chưa thể thực hiện. Xin
hỏi đây là tâm chân thành của bản thân chưa đủ, hay là nhân quả đã chín
muồi không cách nào thay đổi được?
Đáp: chắc là do công phu chưa
đủ, mặc dù trong đó có nhân quả, nếu như bạn thật sự thành tâm thành
ý, lúc công phu đạt ắt có cảm ứng. Bạn xem Liễu Phàm Tứ
Huấn, đặc biệt là Du Tịnh Ý Công Ngộ Táo Thần Ký, bạn xem nhiều sẽ
hiểu, bạn sẽ biết nên làm như thế nào. Trong Đại thừa giáo Thế
Tôn nói với chúng ta nguyên tắc cao nhất đó là “hết thảy pháp từ tâm tưởng
sanh”, “ở trong cửa Phật có cầu ắt ứng”, chắc chắn không thể hoài
nghi. Cầu không được là do nghiệp chướng của chúng ta nặng, công phu
của bản thân chưa đủ; công phu thật sự đủ có thể tiêu trừ nghiệp
chướng, cảm ứng liền hiện tiền.
Hỏi: người này còn có một câu hỏi nhỏ
nữa, có phải cầu Bồ-tát thì tâm phải từ bi, thanh tịnh giống như
Bồ-tát thì mới có thể có cảm ứng không?
Đáp: đúng vậy, bạn biết được tiêu chuẩn
này là được.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, cha nuôi
của đệ tử bị bệnh nặng, sợ rằng không còn nhiều thời gian, đệ tử từng
phát nguyện giảm thọ 10 năm, đồng thời bắt đầu học theo tiên sinh Liễu
Phàm làm 3.000 việc tốt để cầu xin kéo dài tuổi thọ cho cha, nhưng
bản thân cha đệ tử lại không tin Phật, xin hỏi làm như vậy liệu có hiệu
quả không?
Đáp: có hiệu quả, ông ấy không tin Phật
cũng có hiệu quả, chỉ cần bản thân bạn thành tâm làm.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói lúc lâm chung niệm Phật liệu có cần quán tưởng không?
Đáp: có thể không cần quán
tưởng, nhất tâm chuyên niệm tự nhiên sẽ có cảm ứng. Nếu như bình
thường không quán tưởng, vào lúc này lại thêm quán tưởng ngược lại
không tốt, nhất định phải hoàn toàn tương ưng với những gì bình thường học
tập, tâm của bạn định, lúc lâm chung thêm những thứ này sẽ khiến bạn
bị nhiễu loạn.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, đệ tử do
phạm tà dâm mà bị bệnh nặng, nếu như sống không còn cách nào lợi ích người
khác, mà lại còn làm tổn hại người khác, chọn lựa tự sát liệu có phải
là hành vi thỏa đáng? Quả báo như thế nào? Người hỏi có hai vấn
đề, nên làm như thế nào mới có thể sám hối tiêu trừ nghiệp chướng?
Đáp: biết được nguồn gốc căn bệnh của
chính mình, biết được hành vi sai lầm của bản thân, chỉ cần quay đầu
là bờ. Tự sát không thể giải quyết vấn đề, tự sát có thể giải quyết
vấn đề thì thật quá dễ dàng, vậy thì Phật đều sẽ khuyên mọi người tự
sát, tự sát không thể giải quyết vấn đề; sám hối mới có thể giải quyết
vấn đề, đoạn ác tu thiện mới có thể giải quyết vấn đề. Bạn nên mỗi
ngày nghe kinh, đọc kinh, đừng nghe tạp, chuyên nghe một bộ, như tình
huống của bạn tốt nhất là nghe kinh Địa Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện, đọc kinh
Địa Tạng, nghe kinh Địa Tạng, niệm danh hiệu Địa Tạng Bồ-tát, chuyên
tu pháp môn này. Bạn có thể đặt ra thời hạn, hoặc là ba năm, hoặc là
năm năm tiêu trừ nghiệp chướng của bạn, khôi phục sức khỏe bình
thường của bạn.
Hỏi: đệ tử liệu có thể tới chùa xuất gia
không?
Đáp: sau khi nghiệp chướng tiêu trừ mới
xuất gia, nghiệp chướng chưa tiêu trừ thì cũng giống như lời bạn
nói, không những không cách nào lợi ích người khác mà còn tổn hại người
khác. Cho nên bản thân nhất định phải tiêu trừ nghiệp chướng, thân
thể khôi phục khỏe mạnh mới có thể xuất gia, có thể phát tâm xuất gia tu
hành.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo nói, công
nhân vệ sinh, những người công nhân làm công việc vệ sinh bảo vệ môi
trường, mỗi ngày họ phải quét dọn khu vực rộng hơn 10.000 mét
vuông, lúc làm việc sẽ gặp phải kiến, gián v.v… xin hỏi nên làm như
thế nào mới thỏa đáng?
Đáp: mỗi ngày lúc bạn quét dọn khu vực
này, trước tiên bạn thành tâm thành ý nói với những động vật nhỏ ở khu vực
này, từ thời gian nào đến thời gian nào bạn sẽ quét dọn khu vực
này, mời chúng rời đi để tránh bị tổn hại. Có hiệu quả, những
động vật nhỏ này sẽ hợp tác với bạn, sau đó bạn sẽ thấy cảm ứng không thể
nghĩ bàn. Nếu như bạn không nói với chúng, bạn tổn hại chúng vậy cũng
có tội lỗi; người không biết Phật pháp họ không biết, như vậy có thể
tha thứ được, coi như họ có lỗi, tội giảm một bậc. Người biết Phật
pháp biết lúc sát sanh, giết một con kiến thực sự mà nói không hề khác
giết một con người, đó cũng là một sanh mạng, tâm sân hận của chúng
nặng, chúng sẽ báo thù bạn. Bạn không thể nhìn thấy kiến nhỏ, những
động vật nhỏ này chúng ta đều phải tôn trọng chúng, nói chuyện với
chúng. Những chuyện này chúng tôi làm rất nhiều, thật sự hiểu được
chúng có linh tánh, hơn nữa chúng cũng rất vui vẻ hợp tác với chúng ta.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói Phật Bồ-tát không dùng thần thông giáo hóa chúng sanh, tại sao trong
kinh điển thường nói đỉnh đầu Thế Tôn phóng ánh sáng?
Đáp: lúc Thế Tôn còn tại thế thì có
thể, Thế Tôn không còn nữa thì không thể, tại sao? Trong một đời
Thế Tôn có phóng ánh sáng hiện tướng lành, nhưng sau đó là giảng kinh
thuyết pháp, bạn phải hiểu điều này. Nếu như chỉ phóng ánh sáng hiện
tướng lành, nhưng không giảng kinh thuyết pháp thì không đáng
tin! Yêu ma quỷ quái cũng biết phóng ánh sáng, đến quỷ thần đều có
ngũ thông, cho nên Phật không dùng thần thông để làm Phật sự, không
dùng thần thông tiếp dẫn đại chúng. Tại sao vậy? Yêu ma quỷ quái cũng
có thể làm được, dùng thần thông để làm Phật sự sẽ khiến cho rất
nhiều chúng sanh trên thế gian không cách nào phân biệt được Phật và
ma. Giảng kinh thuyết pháp, ma không có cách nào, ma không thể làm
được nghiêm trì giới luật, giảng kinh thuyết pháp. Cho nên Phật chọn
lựa phương thức mà ma không làm được, giúp chánh pháp trụ thế lâu
dài; Phật có thể làm được, ma cũng có thể làm được, Phật không
làm, đạo lý ở chỗ này.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói lúc lão pháp sư giảng kinh thường nói: “tánh tướng nhất như, lý sự bất
nhị”, xin hỏi tánh và lý, tướng và sự liệu có phải đều là một?
Đáp: là tương đồng, tánh là lý,
tướng là sự, cho nên thường nói sự tướng, lý tánh hoặc là tánh lý đều có
thể, trong kinh điển nhà Phật, trong văn tự của tổ sư đại đức thường
nói. Nhưng mà có lúc mặc dù là một chuyện nhưng cũng có khác
biệt, nói tánh tướng ý nghĩa tương đối sâu, nói lý sự ý nghĩa tương
đối cạn. Ví dụ nói trong mười pháp giới, đặc biệt là trong lục
đạo, nói lý sự bạn dễ hiểu; trong cảnh giới pháp thân
Bồ-tát không nói lý sự, ngay cả tánh tướng cũng không nói, tánh
tướng, lý sự đều không có. Từ đó biết được, tánh tướng giảng nhiều
hơn, trong Tứ Thánh pháp giới giảng lý sự đối với A-la-hán, Bồ-tát,
phàm phu. Thế nào là lý? Lý là tánh, sự chính là hiện tướng.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói đệ tử năm nay 19 tuổi, sau khi tiếp nhận giáo dục thánh hiền muốn
phát tâm xây dựng một thư viện tại gia, cho mượn sách, lưu thông pháp bảo
của thánh hiền và Phật giáo, mẹ và bà ngoại đều rất ủng hộ, xin hỏi
lão pháp sư có thể làm như vậy không?
Đáp: có thể làm như vậy, là chuyện
tốt, nhưng bạn còn trẻ, nếu bạn đã hiểu được đạo của thánh
hiền, bạn lại chịu phát tâm, vậy thì bạn nên nỗ lực học tập mong
thành thánh hiền. Làm một thư viện nhỏ phát hành kinh sách là chuyện
sau này, hiện tại bạn phải nghiêm túc nỗ lực học tập. Độ tuổi của bạn
vừa đẹp, là thời gian tốt để xây dựng nền tảng, trước 25, 26 tuổi là
thời gian tốt nhất, tuổi tác lớn hơn, trí nhớ dần bị giảm sút, học
vấn thánh hiền cần đọc tụng, học thuộc trong thời gian dài thì gốc của bạn
mới cắm vững được.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói con gái của đệ tử bảy tuổi, tính tình thuần thiện, hơn nữa trong
gia đình luôn coi trọng giáo dục đối với con gái. Đệ tử muốn luôn cùng con
học tập giáo dục thánh hiền tại nhà, không cho con đi học. Dùng thời
gian 10 năm toàn tâm toàn lực chuyên học một bộ kinh, sinh hoạt đủ sống là
được, không biết có thỏa đáng không? Xin lão pháp sư khai thị.
Đáp: con trẻ không đi học thì pháp luật
của đất nước có can thiệp không? Chuyện này tôi cũng không rõ, bạn
phải hỏi thử xem có đúng pháp luật không? Đất nước quy định trẻ nhỏ nhất
định phải đi học 9 năm, hoặc là giáo dục nghĩa vụ 9 năm, đó là 9 năm
từ tiểu học tới hết cấp 2. Nếu như không có vấn đề thì được, thời
gian 10 năm chuyên học một bộ kinh, nếu như ở trong nhà, Nho và Phật
đều xem trọng như nhau, kinh điển nhà Nho đương nhiên giáo dục cắm
gốc rễ quan trọng, trước tiên dùng thời gian một năm nghiêm túc học
tập Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, Thập Thiện Nghiệp Đạo, thời gian
một năm là được, con trẻ có thể cắm rễ. Người nhà cùng con học
tập, hiệu quả sẽ rất tốt. Sau khi cắm gốc rễ, Nho thì có thể đọc
Tứ Thư, Tứ Thư có thể nói là khái luận của nhà Nho. Phật pháp cũng có
thể chọn một bộ kinh, bản hội tập kinh Vô Lượng Thọ của lão cư sĩ Hạ Liên
Cư rất hay, chuyên học một môn này, chuyên nghe một môn này, tương
lai chuyên giảng một môn này. Mười năm sau con gái bạn trưởng thành, giảng
Tứ Thư, giảng kinh Vô Lượng Thọ, nhất định là chuyên gia, tự hành hóa
tha, độ người vô lượng, là chuyện tốt.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, nếu như
biết được người thân vãng sanh vào ba đường thiện, liệu có thể không cần
lập bài vị làm siêu độ nữa không?
Đáp: về lý mà nói thì có thể, nhưng
về sự mà nói, nếu như mỗi năm vào ngày lễ hoặc ngày giỗ tụng kinh cho
họ, làm Phật sự hệ niệm thì càng tốt. Họ đã sanh vào cõi
người, đã sanh lên cõi trời, tại sao vẫn phải làm như vậy? Làm
cho xã hội đại chúng thấy. Người Trung Quốc tại sao là đề xướng tế
tổ, cúng tế tổ tiên? Tổ tiên của mấy trăm năm trước, mấy ngàn năm
trước, tại sao lại phải cúng tế họ? Trong Luận Ngữ nói rất
hay, mục tiêu của việc này là gì? Đó là “thận trọng lo tang lễ cho
cha mẹ, thành kính lo cúng tế tổ tiên, tất phong tục dân tình sẽ quay về thiện
lương”, bạn giúp đỡ xã hội xây dựng phong khí tốt đẹp, giúp đỡ lòng
người phát triển theo hướng thuần hậu. Đối với người đã mất cho dù họ sanh
tới cõi nào, niệm niệm không quên, tâm địa của bạn khoan hậu biết
bao! Tâm địa hậu đạo này, đối nhân xử thế có vô lượng công
đức. Cho nên phải hiểu tầng ý nghĩa sâu xa này, ý nghĩa của cúng tế
này rất lớn.
Hỏi: câu hỏi thứ hai mươi
lăm, người hỏi nói một vị lão cư sĩ nào đó tự nói đắc niệm Phật
tam-muội, nhưng mà hiện nay bà ấy đang bệnh rất đau khổ. Xin hỏi thế
nào mới là niệm Phật tam-muội thật sự?
Đáp: trước tiên bạn phải hiểu ý nghĩa
của đắc tam-muội, tam-muội là tiếng Ấn Độ, tiếng Phạn dịch âm sang
tiếng Hán, ý nghĩa của nó là chánh định, chánh thọ, từ giới định tuệ
mà nói đó là chánh định, từ trong cuộc sống thường ngày chúng ta thọ dụng
mà nói đó là chánh thọ. Tại sao lại gọi là chánh thọ? Năm loại
thọ khổ, lạc, ưu, hỉ, xả đều không phải là chánh thọ, bạn phải biết
được, mức độ thấp nhất của chánh thọ, thân không có khổ lạc, tâm không có
ưu hỉ mới gọi là chánh thọ. Công phu niệm Phật tới một mức độ nhất
định, tâm của bạn đắc tự tại, tâm đắc tự tại thì trong tâm không có
ưu hỉ, tâm tự tại, thân liền tự tại, thân không có khổ lạc, đây
là cảnh giới đắc tam-muội. Dùng phương pháp niệm Phật thì gọi là niệm Phật
tam-muội, dùng phương pháp tu quán trong kinh Hoa Nghiêm, tu Vọng Tận
Hoàn Nguyên Quán mà quốc sư Hiền Thủ dạy chúng ta, vậy thì tu thành tựu
gọi là Hoa Nghiêm tam-muội, đây là bạn dùng phương pháp Hoa
Nghiêm, dùng kinh Kinh Cang Bát-nhã thì đắc Bát-nhã
tam-muội. Cho nên danh xưng tam-muội rất nhiều, đó là gì? Bạn dùng
phương pháp không giống nhau, nhưng mà cảnh giới hoàn toàn tương
đồng. Đều không có khổ, lạc, ưu, hỷ, xả, đó là “thanh tịnh, bình
đẳng, giác” hiện tiền mà trong kinh Vô Lượng Thọ nói tới, đây là niệm Phật
tam-muội. Nếu như còn có khổ, lạc, ưu, hỷ, thanh tịnh bình đẳng giác
chưa hiện tiền, đó là giả không phải là thật.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói gần đây học Phật, cảm giác mọi người xung quanh đều là Phật Bồ-tát tới
độ bản thân, con vẫn cần bố thí cho những người nhìn có vẻ nghèo khổ
không? Còn cần giúp đỡ những người gặp phải khó khăn không?
Đáp: vẫn cần, tại sao vậy? Bạn đang
học tập Phật Bồ-tát cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ-tát 32 ứng
thân, nên ứng thân gì để độ thì ngài dùng thân đó. Nếu như bạn
cảm giác được đó đều là Phật Bồ-tát, bạn không cần học Phật, bạn cũng
không cần học bố thí, cũng không học giúp đỡ người khác, bạn nhìn
những người xung quanh đều là Phật Bồ-tát của mình, bạn nhìn sai rồi, bạn
chưa nhìn thấy. Lúc bạn nhìn thấy, bạn nhất định học theo
họ; làm gì có người nào nhìn thấy Phật Bồ-tát mà lại không học theo
Phật Bồ-tát chứ? Không có đạo lý này. Thật sự nhìn thấy
được, đối với đủ loại tu hành của Phật pháp, bạn sẽ tăng trưởng tín
tâm, bạn sẽ hoan hỷ làm, gọi là “pháp hỷ sung mãn”.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, nếu như người
nhà không tin Phật, thường làm vô số ác nghiệp, người học Phật nên
làm thế nào để giúp đỡ người nhà sửa đổi hướng thiện?
Đáp: trước tiên bạn cắm vững ba gốc
rễ, bạn làm ra Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, Thập Thiện
Nghiệp, người nhà của bạn sẽ bị cảm động, họ sẽ quay đầu. Ngày
ngày bạn giảng Phật giáo cho họ, nói Phật giáo tốt như thế nào, bản
thân bạn lại không thể hiện ra, họ không tin. Những chuyện
này, ba năm gần đây tại một trấn nhỏ ở Thang Trì, chúng tôi đã xây
dựng một trung tâm giáo dục văn hóa, thầy cô giáo người nào cũng thực hành
Đệ Tử Quy, làm tấm gương ở trấn nhỏ này, thời gian không dài, cư
dân trong trấn nhỏ này đều bị cảm động. Cho nên, giúp đỡ người nhà phải
hiện thân thuyết pháp, đừng chỉ nói, phải làm ra, bạn hiểu được phải
làm mới gọi là trí tuệ chân thật. Có kiên nhẫn đi làm, có phương tiện
thiện xảo đi làm, đây là từ bi, từ bi, trí tuệ thì có thể giúp đỡ
người nhà của bạn học Phật.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, người hỏi
nói đệ tử là hộ pháp của đạo tràng Tịnh tông, đối với người xuất gia
chuyên tu chuyên hoằng dương Tịnh tông, luôn dùng tâm coi người này một
đời ắt thành Phật, vô cùng cung kính, tận lực hộ trì; nhưng đối với
người xuất gia tu pháp môn khác, mặc dù cung kính cúng dường nhưng không
hộ trì nhiều. Xin hỏi tâm thái, nguyên tắc hộ trì Tam bảo như
vậy có đúng pháp không?
Đáp: không đúng pháp. Phật pháp Đại
thừa dạy bạn sanh tâm bình đẳng, không thể có phân biệt, có bên nặng
bên nhẹ thì bạn liền có phân biệt, có chấp trước, phiền não của bạn
hiện hành, bạn nghĩ có đúng không? Trong kinh Kim Cang đức Phật giảng
rất rõ ràng cho chúng ta, “pháp môn bình đẳng, không phân cao
thấp”. Tám vạn bốn ngàn pháp môn, vô lượng pháp môn đều có thể giúp
đỡ chúng sanh đạt được nhất tâm bất loạn, đạt được đại triệt đại
ngộ, minh tâm kiến tánh, cho nên pháp môn là bình đẳng. Không
bình đẳng là chúng sanh, căn tánh của chúng sanh không bình
đẳng, nghiệp lực của chúng sanh không bình đẳng, tu học nhiều đời của
chúng sanh không bình đẳng. Cho nên, đức Phật có nhiều pháp môn như
vậy, pháp môn bình đẳng, để chúng sanh tự chọn lựa pháp môn phù hợp
với căn tánh của bản thân, phù hợp với sở thích của bản thân, phù hợp
với hoàn cảnh sống hiện tại của bản thân, thuận tiện học, dễ dàng
thành tựu. Tại sao phải mở nhiều pháp môn như vậy? Pháp nhĩ như
thị, vốn là như vậy. Điều này chúng ta hiểu rõ trong Vọng Tận Hoàn
Nguyên Quán, “xuất sanh vô tận”, pháp môn này cũng là xuất sanh vô
tận, pháp nào cũng như vậy. Có thể khế nhập hay không phải xem bạn có
thể nhất tâm hay không, nhất tâm liền khế nhập. Cho nên chúng ta tu
hành, hành là hành vi, hành vi sai lầm, tu là tu sửa, hành vi
sai lầm của chúng ta chính là vọng tưởng của chúng ta, vọng tưởng quá
nhiều, phân biệt quá nhiều, chấp trước quá nhiều, những suy nghĩ này vừa
sanh khởi phải tiêu trừ chúng ngay lập tức. Người niệm Phật làm sao tiêu
trừ? Một câu A-di-đà Phật liền tiêu trừ, hóa giải, pháp môn này
phương tiện hiệu quả thù thắng. Thế nào là biết niệm Phật? Ý niệm vừa
khởi thì “A-di-đà Phật”, ý niệm không còn nữa mới gọi là niệm
Phật, niệm mất tâm phân biệt, niệm mất tâm chấp trước. Lúc đang
phiền não thì sao? Niệm mất hỷ nộ ái lạc, duy trì thanh tịnh bình
đẳng giác là đúng rồi, thanh tịnh bình đẳng giác chính là Phật. Cho
nên hết thảy chúng sanh vốn là Phật, chân tâm của hết thảy chúng sanh là
thanh tịnh bình đẳng giác, không thanh tịnh, không bình đẳng, điên đảo mê
hoặc là sai, đây không phải là chân tâm, là vọng tâm, vọng tâm mới có
những chuyện này, chân tâm không có, chúng ta phải thường nhớ điều
này trong tâm. Chỗ tốt của đạo tràng chúng ta không gì
khác ngoài ngày ngày cùng nhau học tập, mọi lúc luôn nhắc nhở bản thân. Chúng
sanh thực sự vô cùng dễ quên! Cho nên, nguyên nhân công phu của chúng ta
không thể thành tựu là ở chỗ này, đại đức xưa mới đề xuất trường kỳ
huân tu, điều này có đạo lý của nó.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo hỏi rất
hay, lúc tụng kinh một mặt hiểu nghĩa lý của kinh, lúc niệm Phật quán
tưởng Phật Bồ-tát phóng ánh sáng gia trì, xin hỏi có đúng pháp không?
Đáp: không đúng pháp, đây gọi là vọng
tưởng, lúc tụng kinh bạn đang cầu hiểu nghĩa lý của kinh, bạn
không thể hiểu, tại sao vậy? Kinh của Phật không có ý nghĩa, bạn tìm
hiểu là bạn suy nghĩ lung tung. Lúc bạn niệm Phật lại quán tưởng Phật
Bồ-tát phóng ánh sáng gia trì, thuần túy là vọng tưởng. Bạn không có
suy nghĩ này đột nhiên nhìn thấy Phật phóng ánh sáng gia trì, đó là thật; bạn
có suy nghĩ này, có suy nghĩ này Phật cũng phóng ánh sáng gia trì, đó
không phải là ánh sáng Phật, mà là ma đang đùa giỡn bạn, đang trêu
đùa bạn.
Hỏi: chúng ta xem người hỏi có ba câu
hỏi, nếu như lúc chí thành tụng kinh niệm Phật, có lúc nghe thấy Phật
Bồ-tát nói chuyện chỉ dạy chúng ta, xin hỏi đây có phải là hiện tượng tu
hành đắc lực không?
Đáp: chuyện này có trong kinh Lăng
Nghiêm, bạn hoàn toàn không cần để ý, biết được điều gì? Phàm những
gì có tướng đều là hư vọng, đây gọi là cảnh giới tốt; nếu như bạn để
ý sanh tâm hoan hỷ, đó là cảnh giới ma. Cho nên là Phật, là ma chỉ
trong một niệm của bạn, lúc bạn không để ý tới, thật sự là cảnh giới
tốt. Một khi để ý tới thì sao? Bạn xem thử, tâm của bạn vốn thanh
tịnh, một khi để ý tới, vọng tưởng phân biệt chấp trước của bạn ngay lập
tức hiện tiền, vậy thì sai rồi. Thấy mà không thấy, nghe mà không nghe mới
đúng. Bạn xem Tịnh độ tông của chúng ta, tổ sư đầu tiên đại sư Huệ
Viễn, năm đó đại sư Huệ Viễn còn tại thế, từ truyện ký của ngài chúng
ta biết được, ngài mời bạn bè chí đồng đạo hợp, mời 123 người tới Lô
Sơn cùng cộng tu, xây niệm Phật đường, niệm Phật đường Đông Lâm. Mỗi
người lên núi đều phát nguyện không xuống núi, cả đời tu hành ở
đó, lấy con suối nhỏ làm ranh giới, không vượt qua con suối nhỏ. Cả
đời ngài ba lần nhìn thấy thế giới Cực Lạc, thế giới Cực Lạc hiện
tiền, ngài chưa từng kể cho người khác nghe, không ai biết. Đến
lúc ngài vãng sanh, ngài mới nói cho đồng tham đạo hữu, thế giới Cực
Lạc hiện tiền, A-di-đà Phật tới tiếp dẫn. Hơn nữa còn gặp những đồng
tu trước đây đã vãng sanh của liên xã cùng A-di-đà Phật tới tiếp dẫn
ngài, ngài nói “trước đây ta từng thấy qua thế giới Cực Lạc ba
lần”, học Phật như vậy là đúng rồi.
Nhìn
thấy một chút cảnh giới liền mau chóng kể cho người khác nghe, để người
khác khen ngợi công phu của bạn giỏi, bạn có thể gặp được Phật, bạn
có cảm ứng đều bị phá hoại. Dẫn khởi chút tâm hư vinh của
bạn, bạn sanh phiền não, không phải sanh trí tuệ, cho nên nhất định
phải hiểu điều này. Trong cửa Phật có một quy tắc bất thành văn, nếu
như có cảnh giới chỉ có thể nói với thầy của mình, có thể để thầy ấn
chứng, không thể nói ra bên ngoài, có quy tắc này. Người thật sự
có công phu định lực ngay cả thầy mình cũng không nói, tại sao vậy? Một
chút cũng không kỳ lạ, phàm những gì có tướng đều là hư vọng. Đặc
biệt là chúng ta hiện nay trong một đời này có thể nhìn thấy Thế Tôn và
Di-lặc Bồ-tát đối thoại, đương thể tức không, bất kể là thiện, là ác,
là thật, là giả, là tà, là chánh đều không tồn tại. Bạn xem ý nghĩ
cho dù là thiện niệm cũng được, Phật niệm cũng được, ma niệm cũng
được, đều là 1/1.280.000.000 giây, (một phần của một tỷ hai trăm tám mươi
triệu giây) nếu bạn có thể nghĩ tới điểm này thì tâm bạn định, mới thật sự
hiểu được câu trong kinh Bát-nhã: “Hết thảy pháp vô sở hữu, tất cánh
không, bất khả đắc”, Phật nói hết chân tướng cho bạn, chỉ cần bạn có
thể buông xuống vọng tưởng, phân biệt, chấp trước thì lập tức có thể
chuyển phàm thành thánh. Tại sao công phu của chúng ta không thể nâng
lên? Đó là do không biết chân tướng sự thật, nhìn thấu chân tướng sự
thật này, thật sự nhìn thấu sẽ buông xuống. Phật Bồ-tát trong mười
pháp giới làm sao thành Phật? Đó là các ngài thật sự rõ ràng, thấu
suốt, hiểu được chân tướng sự thật này nên mới hoàn toàn buông xuống vọng
tưởng, phân biệt, chấp trước, không có điều gì là thật. Sau đó trên
thế gian này gọi là trò chơi thần thông, trải qua thế nào? Trải qua cuộc
sống của Phật Bồ-tát, không có điều gì không tốt, điều gì cũng tốt,
bình đẳng.
Cho
nên trong kinh nói với chúng ta, “lúc nào cũng là thời tốt, ngày nào cũng
là ngày tốt”, tại sao vậy? Thời gian và không gian đều không thể
được, không có, làm sao không tốt! Có liền không tốt, không có.
“Người nào cũng là người tốt, chuyện nào cũng là chuyện tốt”, tại sao vậy?
Con người cũng không tồn tại, việc cũng không tồn tại, đều không
có, đều sanh ra từ một niệm đó, một niệm sanh một niệm, ngay lập tức
diệt mất, một niệm không tồn tại. Kinh Kim Cang sớm đã tiết lộ tin
tức này, “tâm quá khứ không thể được, tâm hiện tại không thể
được, tâm vị lai không thể được”. Tin tức mà Di-lặc Bồ-tát tiết
lộ, những câu này trong kinh Kim Cang đã tiết lộ rồi, bạn cho rằng
thật có sao? Không thể được thì mới đạt đại tự tại, thật có liền
không tự tại, tại sao vậy? Thật có, bạn nhất định sanh ra muốn chiếm
hữu, muốn đạt được, muốn khống chế, vậy thì không tự tại, khổ liền
tới. Cho nên bạn thật sự hiểu được, tâm của bạn là thanh
tịnh, tâm của bạn là bình đẳng, tâm của bạn là niệm niệm giác mà
không mê, tịnh mà không nhiễm, bạn nói xem bạn tự tại biết
bao! Đây mới là câu mà tiên sinh Phương Đông Mỹ nói: “Học Phật là
sự hưởng thụ cao nhất của đời người”. Hưởng thụ cao nhất không phải là
tài phú, không phải là địa vị, không phải là quyền thế, là buông xuống
vạn duyên. Theo tục ngữ mà nói, tâm tương ưng với tự tánh, thân
tương ưng với pháp thân, hợp làm một với cả vũ trụ này, đây là sự thù
thắng của Phật pháp, đích thực là tôn giáo khác không nói tới cảnh giới
này.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, lúc tĩnh
tọa niệm Phật, nếu cảm thấy thân thể thành không, không nghe được
tiếng Phật hiệu, liệu có thuộc vô minh không?
Đáp: đúng vậy, có chút giống biên
duyên của vô tưởng định. Cho nên thiền định, thiền định không phải là
không có tưởng, nếu như không có tư tưởng thì không phải là thiền
định của Phật giáo, đó là tứ thiền bát định của thế gian. Tứ thiền
bát định cũng có cảnh giới, thật sự vô tưởng chính là vô tưởng định trong
tứ thiền bát định, đây là sai lầm, là vô minh. Danh từ thiền định
này, thiền là thiền-na của tiếng Phạn, định là tiếng Trung
Quốc, thiền và định rất gần nhau, cho nên ghép lại để nói. Thiền
dịch là tịnh lự, tịnh là định, lự trong đó có niệm, có cảnh
giới, không phải là vô tưởng. Giống như chúng ta niệm Phật, đắc niệm
Phật tam-muội, có lự hay không? Có, có A-di-đà Phật, chuyên
tưởng A-di-đà Phật, chuyên niệm A-di-đà Phật. Những điều khác đều không
niệm đó là định; chuyên tưởng A-di-đà Phật, chuyên niệm A-di-đà
Phật, đó là lự, cho nên niệm Phật là thiền. Thiền là tổng cương
lĩnh, mấu chốt tu học Đại thừa, không phải là không có. Hiện nay,
chúng ta nghĩ tới cảnh giới cao nhất này không thể đạt được, bạn không rơi
vào vô minh thì rơi vào vọng tưởng, chắc chắn nhị biên. Phật
giáo dạy chúng ta không thể rơi vào vô minh, rơi vào vô minh không có chỗ
tốt. Tưởng tức là chuyên nhất tưởng một điều, tại sao tưởng một
điều? Tưởng một điều để loại trừ vọng niệm khác, tức là dùng một niệm
để dừng hết thảy niệm. Niệm Phật dùng phương pháp này, tham thoại đầu
trong Thiền tông vẫn dùng phương pháp này, phương pháp của họ rất nhiều
cũng rất phức tạp. Nhưng bạn chỉ có thể dùng một, bạn không thể dùng
hai, bạn dùng một mới có hiệu quả, bạn dùng hai thì sẽ phá hoại công
phu. Ví dụ chúng ta xem câu Di-lặc Bồ-tát nói, “một khảy ngón tay có
32 ức trăm ngàn niệm”, bạn thường để câu này ở trong tâm, bạn sẽ khai
ngộ, những ý niệm khác đều không còn, không buông xuống được thì tự
nhiên cũng buông xuống, đây là nói chân tướng sự thật.
Hỏi: người hỏi nói lúc nhắm mắt niệm
Phật, cảm thấy cơ thể không thoải mái, như tim đập nhanh, đầu phát
nóng, vừa mở mắt thì tất cả cảnh giới đều không còn, xin hỏi như vậy
có thuộc về trúng ma không?
Đáp: mặc dù không phải là trúng
ma, nhưng mà bạn dụng công không đúng pháp. Dụng công đúng
pháp, điều đầu tiên bạn đạt được là khinh an, bạn rất thoải
mái, thân tâm an ổn là đúng pháp. Những hiện tượng này đều là không
bình thường. Cho nên thật sự tu hành không có người chỉ dẫn thì bạn
phải học giáo, để kinh giáo chỉ dạy bạn. Tốt nhất vẫn là tìm người
bạn tốt thật sự, có tu hành, người có tu có học, có chút công
phu, họ học thời gian dài, kinh nghiệm tương đối phong phú, thỉnh
giáo họ là đúng rồi.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, lúc niệm
Phật nếu nghĩ tới oan gia trái chủ, người thân đã mất và vô số chúng sanh
ở xung quanh con cùng tụng niệm, mặc dù cảm thấy nổi da gà, nhưng
ngược lại càng dụng tâm và công phu dài hơn, không biết niệm Phật như vậy
có ổn không?
Đáp: đây cũng là một cách niệm
Phật, dùng phương pháp quán tưởng mời tất cả oan gia trái chủ quá khứ
của bản thân cùng tới cộng tu, đích thực có cảm giác giống của
bạn, có cảm giác nổi da gà. Nhưng mà như vậy có sức mạnh gia trì cho
bạn, bạn sẽ càng nghiêm túc, càng dụng tâm, càng nỗ lực học
tập, thời gian dài dần dần tâm lý sợ hãi của bạn sẽ không còn
nữa, bạn sẽ trở nên rất bình thường. Biết được bản thân mình dụng
công, đưa oan gia trái chủ tới cùng học tập, để oan gia trái chủ làm
hộ pháp của đạo tràng, tương lai cùng sanh thế giới Cực Lạc là chuyện
tốt.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, làm nghĩa
công trong chùa, nếu như không cẩn thận làm vỡ bát đĩa ở nhà ăn, hoặc
dụng cụ cúng Phật thì có phải chịu trách nhiệm nhân quả không? Nên xử
lý như thế nào?
Đáp: bản thân không cẩn thận, vô
ý thì không có tội, đó là lỗi, gọi là lỗi lầm; nếu như cố
ý, có tâm sân hận thì đó là có tội, phải thật sự tu sám hối. Nếu
như có khả năng, làm vỡ bát đĩa, chúng ta mua bát đĩa mới bổ sung
vào, để đại chúng trong chùa không bị thiếu bát đĩa, đây là thiện
tâm, thiện ý, chuyện tốt. Nếu như không có khả năng thì cũng không
sao, phải nói rõ cho người quản lý thường trụ, nói hôm nay không cẩn
thận làm vỡ mấy cái bát, phải nói cho họ biết. Tại sao vậy? Để họ mua
bổ sung, không thể để tới lúc cần dùng lại không tìm được bát
đĩa, phải nghĩ tới điều này.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, làm nghĩa
công trong đạo tràng, mỗi tháng lãnh lương có đúng pháp không?
Đáp: có đạo tràng có chế độ
này, vậy thì đó là đúng pháp, coi như đạo tràng thuê người tới làm
việc.
Hỏi: câu hỏi tiếp theo, đệ tử và mấy
vị cư sĩ cùng nhau học tập “Di-đà Yếu Giải”, chịu trách nhiệm phúc giảng
đã nửa năm, mọi người cảm nhận sâu sắc thọ dụng, xin hỏi cư sĩ nữ
giảng kinh có đúng pháp không? Cần có những điều kiện gì?
Đáp:
bất luận là tại gia hay xuất
gia, cũng bất luận là nam hay nữ, giảng kinh cho đại chúng nhất định
phải có sư thừa, bạn học theo vị thầy nào, điều này rất quan
trọng. Nếu như không có sư thừa thì không được phép, tại sao vậy?
Không có thầy, tự mình giảng, người giảng nhiều, giảng Phật pháp
sai lệch, giảng tà, khiến chúng sanh hiểu lầm, vậy thì phải chịu
trách nhiệm nhân quả. Có sư thừa, chính thức thường ở bên ngoài giảng
kinh còn phải thọ Bồ-tát giới, để tránh người trong đạo phê
bình, thọ Bồ-tát giới, Bồ-tát có nghĩa vụ giảng kinh thuyết
pháp, họ nên giảng. Cho nên thường giảng kinh ở bên ngoài, nhất
định phải thọ Bồ-tát giới, phải có sư thừa, chú ý hai điểm này. Nếu
như bạn không có sư thừa, không có thầy dạy, học người xưa cũng
được, trước mắt chúng ta không tìm được thầy, giảng chú giải của
người xưa, không thêm ý kiến của bản thân vào là đúng, tại sao
vậy? Bản thân chưa khai ngộ. Lúc nào bạn khai ngộ, bạn có kiến địa
thì có thể; chưa tới cảnh giới đó, vĩnh viễn tuân theo chú
giải. Hơn nữa thật sự tu học theo chú giải, mỗi lần giảng đều có ý
nghĩa mới, đều có thể ngộ mới. Có thể ngộ mới nhưng công hạnh của bản
thân chưa đủ, không cần nói ra, vẫn tuân theo chú sớ của người
xưa, thành tựu của bạn sẽ kiên cố, sẽ càng sâu, càng lớn. Nhưng mà
trong đó phải đặc biệt chú ý, đó là phải cắm ba gốc rễ, bản thân
không có ba gốc rễ này, giảng kinh có rất nhiều vấn đề. Từ xưa đến
nay giảng kinh không hay, người khác chế giễu bạn chuyện này còn
nhỏ; giảng hay, người khác tán thán bạn, cúng dường bạn, danh văn lợi
dưỡng của bạn toàn bộ đều hiện ra, bạn sẽ đọa lạc, sanh khởi tâm ngạo
mạn thì phiền phức lớn rồi, không thể không biết điều này. Nếu như có
người thầy tốt, thiện tri thức dạy bạn, bạn phải thật sự có thể tôn
sư trọng đạo, tiếp nhận sự chỉ dạy, dạy bảo của thầy, con đường
của bạn đi mới vững vàng, không tới nỗi đi sai đường. Nếu như không
phục thầy mình, tự mình nghĩ theo ý mình, thường sẽ đi tới con đường
thất bại, rất ít người thành công; kiên trì theo sự chỉ dạy của
thầy, cơ hội thành công của người này tương đối nhiều. Điều này chúng
ta phải bình tĩnh quan sát tỉ mỉ, ví dụ từ xưa đến nay rất nhiều, có
thể làm tấm gương tu học tốt cho chúng ta.
Hỏi: đã hết thời gian rồi, còn có
một câu hỏi tôi cảm thấy rất quan trọng, chúng ta nán lại thêm hai phút
nữa. Có cư sĩ dùng danh nghĩa của lão pháp sư đi khắp nơi khoe
khoang, nói rằng lão pháp sư viết chữ gì cho ông ấy, nói bản thân ông
ấy đã chứng quả, nhưng ông ấy làm rất nhiều chuyện không đúng
pháp, có phải là ông ấy hiểu sai không? Ông ấy nói những gì mình
giảng đều đúng, là pháp sư nhận định, hiện nay không cần học Đệ Tử
Quy nữa, học sinh không cần học đại học, học văn hóa vô
dụng, khiến cho rất nhiều chúng sanh hiểu lầm, rất nhiều phụ huynh
sau khi nghe xong không cho con cái đi học nữa, xin sư phụ khai thị.
Đáp: những chuyện này “vào thời mạt
pháp, tà sư thuyết pháp nhiều như cát sông Hằng”, câu này Thế Tôn nói
trong kinh Lăng Nghiêm, đều thuộc vào loại này. Cả đời của tôi không
có học trò, không có truyền nhân, có người tới chụp ảnh với
tôi, tôi có thể không chụp với họ sao? Có người nhờ tôi viết cho họ
vài chữ, tôi có thể từ chối sao? Họ cầm ảnh, cầm chữ này đi khắp
nơi rêu rao gây chuyện, đó là bản thân họ tự tạo nghiệp, tôi tin rằng
đây là thiểu số, không phải đa số. Chúng ta học Phật phải nhận thức rõ ràng, lời
nói hành vi của họ không đúng pháp thì đều là giả, chắc chắn không thể
nghe họ. Hiện nay, bản thân chúng tôi đều đang nghiêm túc học tập Đệ Tử
Quy, học tập Cảm Ứng Thiên, làm sao có thể nói là không cần học
tập? Không cần học tập Đệ Tử Quy, quy y sẽ không có gốc, hết
thảy Phật pháp đều không thể thành tựu, đến đời sau có được thân người đều
không thể thành tựu, phải biết điều này. Học sinh không cần học đại
học, học văn hóa vô dụng, tôi chưa từng nói như vậy, lời này là
ai nói vậy? Cho nên, những phụ huynh nghe lời của họ rồi tin tưởng, đó
là ngu si không có trí tuệ; người thật sự có trí tuệ, đầu óc thanh
tỉnh, vừa nghe lời những người này nói liền biết đó là giả không phải
là thật. Nếu không thì, nếu thật sự mọi người có nghi vấn, gọi
điện thoại cho tôi, hoặc là đưa ra câu hỏi, mỗi thứ sáu hàng tuần vào
thời gian này chúng tôi đều công khai trả lời, đều có chỗ tốt. Nghe
rồi có nghi vấn, ngay lập tức viết thư hỏi. Những cư sĩ này có thể tôi
không quen biết, người chụp ảnh chung với tôi quá nhiều, không biết
tên họ của họ là gì, nhờ tôi viết chữ, viết xong tôi cũng quên
mất, tôi không lưu lại bản gốc. Cho nên, hy vọng quý đồng tu phải
thật sự có trí tuệ, thật sự có thể nghĩ tới truy xét ngọn nguồn, như
vậy là được.
Hôm
nay chúng ta học tới đây, cảm ơn mọi người!