Thế gian vô thường, đời là giả tạm, nếu mình không học, và
thường xuyên ở trong cảnh nào thì sẽ bị cảnh đó chuyển, chi phối khiến mình
quên mất. Có bài thơ nói về vô thường như sau:
“Trăng lên, trăng tròn, trăng lại khuyết
Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan
Hoa đẹp, hoa nở, hoa vẫn tàn
Tình nồng, tình thắm, tình vẫn tan.
Người giàu, người nghèo rồi cũng hết
Người đẹp, người xấu rồi cũng chết.
Cớ sao tham đắm nơi trần thế
Không tu nhân duyên xuất thế gian
Chẳng màng danh lợi, chuyên niệm Phật
Liên hoa nở rộng đón người về.”
Đây là bài thơ Thiện Trang sưu tầm và cảm tác, quý vị thấy đời
là vô thường như hình ảnh trăng lúc mới lên là hình lưỡi liềm nhỏ sau đó to dần,
nhưng trăng tròn rồi lại khuyết, thế gian là như vậy: hợp rồi tan, tan rồi hợp,
chẳng có gì bền vững được. “Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan”, mùa
đông tới tuyết phủ hết, nhưng tuyết rồi vẫn tan. “Hoa đẹp, hoa nở, hoa vẫn
tàn. Tình nồng, tình thắm, tình vẫn tan”, quý vị thấy mối tình nào cho dù
nồng thắm cuối cùng rồi cũng tan, hoặc là chia tay nhau, hoặc cuối đời rồi đường
ai nấy đi, đi vào luân hồi, cho nên cuối cùng rồi cũng tan thôi. “Người
giàu, người nghèo rồi cũng hết” người giàu, người nghèo, tài sản cuối cùng
rồi cũng hết, chết rồi đâu mang theo được gì. “Người đẹp, người xấu rồi
cũng chết” quý vị cho dù là hoa hậu hay là người xấu ai rồi cuối cùng cũng
chết, không thoát được đâu. “Cớ sao tham đắm nơi trần thế, Không tu nhân
duyên xuất thế gian, Chẳng màng danh lợi, chuyên niệm Phật, Liên hoa nở rộng
đón người về.” Chúng ta ráng làm được những điều sau, chứ không biết thì
mình cứ chìm đắm trong thế gian.
(TRÍCH VLT147- TẠM CHIA SẺ KINH VÔ LƯỢNG THỌ – PHẨM 47: PHƯỚC
HUỆ THỈ VĂN – BUỔI 1- THẦY THÍCH THIỆN TRANG)