PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA
VÔ LƯỢNG THỌ TRANG NGHIÊM, THANH TỊNH, BÌNH ĐẲNG GIÁC KINH
Phúc giảng lần thứ
hai: Cô Lưu Tố Vân
Thời gian: 22/11/2020
Địa điểm: Tiểu viện
Lục Hòa
Tập 4
Chư vị đồng tu tôn
kính, xin chào mọi người, A-di-đà Phật!
Hôm qua đã giảng tới
từ “Thanh Tịnh” trong đề kinh Vô Lượng Thọ, hôm nay chúng ta tiếp tục
giảng “bình đẳng, giác”.
Thứ bảy: “bình đẳng giác”.
Kinh nói “bình đẳng
gọi là chân như, cho đến bình đẳng chính là pháp môn không
hai”. “Bình đẳng giác” trong đề kinh có bốn cách giải thích:
Thứ nhất: bình đẳng giác ngộ khắp hết thảy chúng sanh. Tức là pháp
giúp hết thảy chúng sanh bình đẳng thành Phật.
Thứ hai: dùng pháp bình đẳng giác ngộ chúng sanh.
Thứ ba: bình đẳng giác là chánh giác của Như Lai.
Thứ tư: chuyên dùng cho cuốn kinh này mà nói, bình đẳng giác cũng
là thánh hiệu của giáo chủ cõi Cực Lạc.
Tổng cương lĩnh tu học
thứ hai là Bình Đẳng Giác. Thế nào là bình đẳng? Dùng cách nói đơn
giản nhất, thông thường nhất để giải thích thì một là bình đẳng, hai là
không bình đẳng. Trong thập đại nguyện vương của Phổ Hiền Bồ-tát có
câu “hằng thuận chúng sanh, tùy hỷ công đức”, có ý nghĩa gì? Học
nhiều năm như vậy, chúng ta đã hiểu rõ hàm nghĩa của hai câu này
chưa? Cho dù chúng ta mở miệng liền có thể nói ra hai câu này, thập
đại nguyện vương đọc thuộc làu làu, nhưng mà không hiểu được nghĩa chân
thật của Như Lai! Những gì chúng ta biết chỉ là bề ngoài mà thôi, còn
những điều tinh túy chúng ta vẫn chưa đạt được! Khởi tâm động niệm chính
là không bình đẳng. Có việc nào bạn không khởi tâm động niệm
đâu? Không tìm ra được một việc nào. Chúng ta nghe kinh Vô Lượng
Thọ cũng hiểu rồi, giác ngộ rồi, biết được cái gì là tâm bình đẳng. Hằng
thuận chính là tâm bình đẳng. Đi đâu tìm tâm bình đẳng? Không cần
hướng ra bên ngoài tìm. Hằng thuận chúng sanh thì tâm bình đẳng của bạn sẽ
hiện tiền. Chuyện này đơn giản biết bao!
Hằng thuận, tùy thuận
đều cùng một nghĩa. Trong tâm khởi một vọng niệm thì không gọi là tùy
thuận. Tùy thuận là tùy thuận theo tánh đức, tùy thuận theo pháp
tánh, tùy thuận theo tự tánh. Tự tánh thanh tịnh, pháp tánh không
nhiễm, đây gọi là tùy thuận tự tha. Chính mình là tự tánh, tha là
pháp tánh, đó mới thực sự là tùy thuận. Cho nên tùy thuận là bình
đẳng thanh tịnh, là tâm bình đẳng, đây là chân như.
Để tôi kể cho quý vị
nghe một câu chuyện có liên quan tới bình đẳng.
Năm đó ở Diên An, cuộc
sống rất gian khổ, quân dân bắt đầu triển khai vận động sản xuất rộng
rãi, tự cung tự cấp. Có một bài hát tên là “Nam nê loan”, vào
thời đó rất nổi tiếng, ai cũng yêu thích bài hát này, cho đến nay vẫn
còn đang hát, trở thành một bài hát kinh điển của lịch sử. Câu chuyện
mà tôi muốn kể cho mọi người chính là xảy ra ở Diên An năm đó. Nhân
vật chính của câu chuyện là chủ tịch Mao kính yêu của chúng ta. Có
một hôm, chủ tịch Mao tiếp kiến một người. Là ai vậy? Tiêu Kính
Quang. Tiêu Kính Quang vừa nhận được thông báo tiếp kiến của chủ
tịch liền rất vui, đến từ rất sớm. Ông bước vào phòng của chủ
tịch, nhìn thấy chủ tịch đang ngồi trên giường, còn chưa xuống
đất, trên người đang đắp chăn. Tiêu Kính Quang trong lòng cảm thấy
buồn bực, chủ tịch trước giờ đều nho nhã lễ độ, hôm nay sao lại không
xuống giường như vậy? Ông thấy chủ tịch còn đang đắp chăn, trong lòng
nghĩ hay là chủ tịch bị bệnh. Thế là ông nói với chủ tịch “chủ tịch,
ngài bị bệnh à? Có cần tìm bác sĩ tới khám không?” Chủ tịch cười rồi
nói: “Anh đừng lo, tôi không bị bệnh”, Tiêu Kính Quang dùng ánh mắt
khó hiểu nhìn chủ tịch, dường như đang hỏi, vậy ngài đang làm gì
vậy, tại sao lại không xuống giường? Mọi người có biết chủ tịch trả
lời như thế nào không? Chắc chắn là mọi người không đoán ra được. Chủ
tịch nói rằng: “Bởi vì tôi không mặc quần, cho nên không xuống giường
được”, Tiêu Kính Quang nghe xong há hốc miệng không nói được lời nào.
Vậy quần đâu rồi? Mang giặt rồi, phơi còn chưa khô.
Đó gọi là gì? Gọi là
bình đẳng, gọi là đồng cam cộng khổ. Cuộc sống gian khổ, chiến sĩ có
một chiếc quần, chủ tịch cũng có một chiếc quần, không có đặc cách
nào hết. Thế nào là một nhà lãnh tụ vĩ đại? Đây gọi là một nhà lãnh
tụ vĩ đại!
Nói tới bình
đẳng, để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện, xem như việc xen
giữa, tuy là việc xen giữa nhưng bạn cũng đừng nghe như không
nghe. Phải làm thế nào mới đạt được bình đẳng? Người xưa nói hòa
bình. Hòa ở trước, bình ở sau, bạn không hòa thì sẽ không
bình. Hòa là nhân, bình là quả. Cho nên Phật dạy chúng ta tu Lục hòa
kính. Mục tiêu của Lục hòa kính là bình đẳng giác. Không thể lục hòa
thì bình đẳng chỉ là hữu danh vô thực. Chung sống với người khác phải
hòa. Người phải hòa mà việc cũng phải hòa, không có pháp nào không
hòa. Đức Phật dạy chúng ta lục hòa, không thể không biết, không thể
không nghiêm túc tu học. “Thanh tịnh, bình đẳng, giác” tuy một mà ba,
tuy ba mà một, đều vừa là thể lẫn dụng. Bạn không bình đẳng thì chắc
chắn không thanh tịnh. Chỉ có thanh tịnh mới có thể bình đẳng, chỉ có
bình đẳng mới có thể giác. Cũng giống như nước vậy, nước không gợn
sóng là bình đẳng, không vẩn đục là thanh tịnh. Giác là công dụng của
nó, cũng giống như chiếc gương vậy, soi cảnh giới bên ngoài rất rõ
ràng. Giác là chiếu kiến, cho nên tâm phải thanh tịnh, thanh tịnh là
không ô nhiễm. Tâm phải bình đẳng, bình đẳng là không dao động. Đây
là chân như, là “pháp môn không hai”. Cho nên tu hành quý nhất ở chỗ nhất
môn, nhất môn thì dễ dàng đạt được bình đẳng, dễ dàng đạt được thanh
tịnh. Học nhiều thì sẽ không đạt được mục tiêu này.
Ba chữ “bình đẳng
giác” trong đề kinh Vô Lượng Thọ, đại đức xưa có bốn cách giải
thích, chúng ta cùng nhau phân tích chi tiết một chút:
– Thứ nhất: bình đẳng
giác ngộ khắp hết thảy chúng sanh. Tức là pháp giúp hết thảy chúng sanh
bình đẳng thành Phật. Hết thảy kinh điển mà đức Phật giảng trong suốt 49
năm tìm không ra bộ kinh thứ hai. Bộ kinh này “bình đẳng giác ngộ khắp
hết thảy chúng sanh”, là pháp môn mà “hết thảy chúng sanh bình đẳng thành
Phật”. Các đồng tu chỉ có nghiêm túc tư duy, đồng thời tự mình thể
ngộ thì bạn mới biết sự đáng quý của bộ kinh này, của câu Phật hiệu
A-di-đà Phật này. Có bộ kinh điển nào có thể giúp hết thảy chúng sanh
bình đẳng thành Phật? Bồ-tát tu hành theo bộ kinh này thành
Phật; A-la-hán tu hành theo bộ kinh này thành Phật; phàm phu tu hành
theo bộ kinh này cũng thành Phật; đến cả chúng sanh trong tam ác
đạo, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, tu hành theo phương pháp của bộ
kinh này cũng thành Phật, bình đẳng thành Phật!
Pháp môn niệm Phật
thật sự là pháp khó tin, nếu như bạn thật sự tin tưởng, đời này bạn
sẽ thành tựu! Đáng tiếc là bạn không chịu tin! Không chỉ bình đẳng
thành Phật, mà còn là bình đẳng mau chóng thành Phật. Không thể nói
Bồ-tát thì thành Phật nhanh hơn một chút, còn chúng ta thành Phật chậm hơn
một chút, không có đạo lý này. Nếu như Bồ-tát thành Phật nhanh hơn
chúng ta một chút, vậy thì không còn bình đẳng, Bồ-tát thành Phật cao
hơn chúng ta, vậy cũng không bình đẳng. Tông Thiên Thai chia Phật làm
bốn cấp bậc, Tạng, Thông, Biệt, Viên. Nếu Bồ-tát trở thành Viên giáo
Phật, chúng ta trở thành Tạng giáo Phật, vậy thì không bình
đẳng. Cho nên pháp môn này giúp hết thảy chúng sanh bình đẳng thành
Phật, thật sự không thể nghĩ bàn, thật sự là pháp khó tin. Mấy
người có duyên gặp được? Cho dù có duyên gặp được, vẫn chưa thể tiếp
nhận ngay lập tức. Kinh A-di-đà nói, đó là ít thiện căn, phước đức,
nhân duyên nên mới không gặp được.
Gặp được rồi mà vẫn
nghĩ đến pháp môn này, pháp môn kia, không thể buông xuống hết thảy,
một lòng chuyên tu. Đây là ít thiện căn, cũng ít phước đức. Nếu vẫn muốn
tu pháp môn này, tu pháp môn kia, tu rất nhiều pháp môn, đây là tạp
tu. Một đời này có thể vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc hay
không? Rất khó nói. Đại sư Thiện Đạo nói rằng, người tạp tu có thể
vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc chỉ chiếm ba đến năm phần vạn mà
thôi. Trong vạn người may ra chỉ có ba đến năm người. Ngài cũng nói
rằng, người chuyên tu thì một trăm người tu một trăm người vãng
sanh, một ngàn người tu một ngàn người vãng sanh, không sót một ai
cả. Vấn đề là bạn chuyên tu hay là tạp tu? Từ chỗ này bạn có thể
thấy được tạp tu không bằng chuyên tu. Tịnh tông từ xưa đến
nay, do kinh Vô Lượng Thọ có quá nhiều phiên bản, nội dung khác biệt
khá lớn, mọi người không biết phải tu theo bản kinh nào. Do đó, họ
quyết định nương vào bản kinh này, đều tu theo tiểu bổn kinh
A-di-đà. Còn bộ kinh Vô Lượng Thọ quan trọng như vậy, từ sau đời nhà
Đường lại bị phế bỏ. Tu theo kinh A-di-đà cũng được, cũng có thể
thành tựu. Người thời xưa chất phác thuần hậu hơn bây giờ, xã hội
thời xưa không ô nhiễm nghiêm trọng như xã hội hiện nay, tu theo kinh
A-di-đà đương nhiên có thể vãng sanh. Xã hội hiện nay, lòng người bệnh
nặng. Pháp sư Hội Tánh biết chút đông y, ông nói với lão pháp sư
rằng, bệnh mà người hiện nay mắc phải, dùng phương thuốc của người
xưa không hiệu nghiệm. Tại sao lại như vậy? Bệnh của người hiện
nay nghiêm trọng hơn người thời xưa, cho nên phải tăng liều lượng lên
gấp đôi. Trước đây phương thuốc chỉ dùng ba chỉ thì nay phải dùng sáu
chỉ mới có thể trị khỏi bệnh. Trước đây dùng tiểu bổn Di-đà là có thể chữa
được bệnh, hiện nay tiểu bổn không trị được hết bệnh, phải dùng đại
bổn, liều lượng tăng gấp đôi. Đại bổn không có phiên bản nào ổn, nên
không thể không cầu cứu chư Phật Bồ-tát tái lai hội tập lại bộ kinh này
cho chúng ta, tới cứu độ chúng sanh khổ nạn đời này. Chư Phật Bồ-tát
thật sự là từ bi đến cùng cực, chiêu cảm lão cư sĩ Hạ Liên Cư tới hội
tập bộ kinh này cho chúng ta. Từ trong lịch sử chúng ta biết
được, đại sư Trí Giả tu theo kinh Quán Vô Lượng Thọ Phật mà được vãng
sanh. Ngài rất khiêm tốn, nói rằng ngài chỉ chứng được quả vị ngũ
phẩm. Quả vị ngũ phẩm là vãng sanh về cõi Phàm Thánh Đồng Cư, phẩm vị
không cao, là thị hiện cho chúng ta xem. Bộ kinh này là pháp môn
“bình đẳng thành Phật”.
Bạn thật sự muốn đời
này bình đẳng thành Phật, đây là chuyện rất hiếm gặp, thật sự muốn
thanh tịnh bình đẳng giác thì bạn phải buông bỏ hết thảy vạn
duyên. Không những duyên thế gian phải buông bỏ, mà Phật pháp cũng
phải buông xả. Cho dù phát tâm tương lai hoằng pháp lợi sanh, gánh
vác huệ mạng của Như Lai, phát tâm Bồ-đề lớn như vậy là ở giai đoạn sơ
học, vẫn phải buông xuống vạn duyên, nhất môn thâm nhập. Nhất định
phải tuân theo giáo giới của Phật. Giáo giới của Phật là tứ hoằng thệ
nguyện. Tứ hoằng thệ nguyện là con đường thành Phật. Trước tiên dạy
bạn phát nguyện, mở rộng tâm lượng, khởi tâm động niệm không được chỉ nghĩ
tới lợi ích của chính mình, như vậy thì tâm lượng quá nhỏ hẹp, Nho
gia còn không như vậy. Cho nên, đức Phật dạy chúng ta phát
nguyện, phải lợi ích hết thảy chúng sanh, phải cứu độ hết thảy chúng
sanh. Hết thảy chúng sanh, hiển nhiên bao gồm người thân của bạn, người
nhà của bạn. Người nhà của bạn cũng không nằm ngoài hết thảy chúng
sanh. Cho nên phải phát tâm lớn, lập chí lớn, tâm lượng không được
nhỏ hẹp, tâm lượng nhỏ hẹp thì vĩnh viễn không thể có thành tựu. Mọi
người nghĩ xem, tâm lượng quá nhỏ có thể vãng sanh không? Mỗi một
người vãng sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc, tâm nguyện của họ là
muốn phổ độ hết thảy chúng sanh. Tâm lượng của bạn quá nhỏ, chỉ độ
người nhà của mình, chỉ độ chính mình thì tự nhiên bạn không thể nói
chuyện cùng họ. Tư tưởng kiến giải không tương đồng thì bạn làm sao
có thể tới đó? Đó gọi là tâm không tương ưng, nguyện không tương
ưng, đương nhiên không thể tới đó.
Cho nên nhất định phải
phát tâm lớn, tâm lượng của bạn lớn, chư Phật hộ niệm, long thiên hộ
trì. Công đức lợi ích thù thắng này bạn có nghĩ cũng không ngờ tới
được, thực sự là chân thật, tin hay không tùy bạn. Thân bằng
quyến thuộc của bạn sẽ có chư Phật, Bồ-tát, long thiên bảo hộ gia
trì. Đây là gia trì thực sự chứ không phải là dùng tay xoa lên
đầu bạn vài cái thì coi là gia trì, đó là lừa người. Có rất nhiều
người tìm lão pháp sư nhờ ngài gia trì, cũng giống như nghi thức thông
thường vậy, rưới vài giọt nước lên đầu họ, sau đó xoa đầu một
chút. Lão pháp sư nói với họ rằng, tôi không làm chuyện giả như
vậy, đó là lừa người. Dùng tay xoa đầu một chút mà tâm của bạn
quả nhiên thanh tịnh, xoa hết phiền não của bạn đó mới là gia trì
thật sự. Những người gia trì cho bạn mà bạn từng gặp có hiệu quả hay
không? Hoặc là lúc đó cảm thấy trong trong lòng mát mẻ nhẹ nhàng, mấy
phút sau lại trở về như bình thường, đó là gạt người, không phải là
thật, nhất định không được mắc lừa.
Có người mê tín
tôi, nói đồ vật gì mà cô Lưu đã gia trì thì rất linh nghiệm. Tôi nói
với quý vị, lời này không phải tôi nói ra, ai nói ra thì người đó
chịu trách nhiệm nhân quả. Những gì tôi nói với quý vị mới là
thật, tôi chỉ là một bà lão tầm thường đã về hưu người Đông
Bắc, cũng giống như mọi người vậy, chính là một lòng niệm Phật cầu
sanh về Tây phương, đời này thoát khỏi sanh tử luân hồi, thoát khỏi
mười pháp giới. Nếu như nói tôi có gì linh nghiệm, tôi nói cho bạn
biết, tôi niệm Phật linh nghiệm. Tại sao vậy? Vì tâm tôi chân thành! Tâm
thành ắt linh. Tôi thường xem trên mạng thấy mình đang bán đồ, tôi
cảm thấy rất buồn cười, tôi trở thành con buôn từ lúc nào vậy? Đến cả
đếm số tôi còn không rành, nếu như tôi bán hàng không phải là lỗ
chổng vó rồi hay sao? Để tôi kể cho mọi người nghe hai câu chuyện buôn bán
của tôi.
Nếu như hôm nay ai có
tâm tình phiền muộn, nghe xong hai chuyện này của tôi đảm bảo bạn
không phiền muộn nữa. Hai câu chuyện của tôi là thuốc hay chuyên trị phiền
muộn, nghe miễn phí, không tốn một đồng nào.
Câu chuyện đầu
tiên: vào năm nào đó sau năm 2000, cụ thể là năm nào thì tôi không
còn nhớ nữa. Một người em gái của tôi, con gái của chú chồng
tôi, về hưu ở nhà, tâm tình không tốt. Con gái tôi cũng có tâm hiếu
thảo, nói với tôi rằng: “Mẹ à, con phải tìm việc gì đó cho cô Ba
làm, cô Ba ở nhà nhiều không thoải mái”, không bao lâu sau thì thuê
một nơi để cô Ba mở tiệm bán bánh bao. Toàn bộ đồ dùng đều mua mới
hết. Mất một khoảng thời gian chuẩn bị, sau đó tiệm bánh bao khai
trương. Bởi vì thiếu người nên con gái tôi sắp xếp ba nó, mẹ nó,
còn có dì lớn của nó, tổng cộng có ba vị đại tướng đến giúp cô Ba một
tay, hiện nay người ta gọi là công nhân tình nguyện. Ba người chúng
tôi cứ vậy mà tới nhậm chức. Cách tiệm bánh bao không xa có một công
trường xây dựng, người đến mua bánh bao đa phần đều là công nhân ở
công trường xây dựng đó. Tôi và chị gái chỉ chuyên bán bánh bao. Bánh
bao nhà chúng tôi to, một tệ ba cái. Hàng xóm sát vách nói rằng, nhà
chị bán bánh bao như vậy có lời không? Bởi vì bà ấy thấy tôi mua thịt xay
làm nhân bánh bao toàn chọn thịt ngon mua, hơn nữa còn yêu cầu người
bán thịt phải xay trước mặt chúng tôi, không được bỏ thêm thịt vụn,
thịt thừa vào xay. Đến người bán thịt còn nói: “Con nói cho hai bà
biết, chỗ thịt ngay cổ con heo, vị trí đó bọng mỡ nên sẽ bán rẻ
hơn, mua thịt như vậy về làm bánh bao là được rồi”, nhưng hai bà lão
này không chịu mua, cứ nhất định mua thịt ngon đắt tiền. Bánh bao
nhân thịt nhà chúng tôi là hàng thật giá đúng, bánh bao thịt nguyên
chất. Hơn nữa món rau trộn mà chồng tôi làm cũng rất được mọi người ưa
thích. Công nhân đều nói, rau trộn mà ông làm ăn quá ngon, giá
lại rẻ, một tệ mà được một đĩa đầy ụ. Hàng xóm cười chúng
tôi, nói chưa từng thấy ai mở tiệm buôn bán như vậy. Người khác toàn
dùng đĩa đáy nông, nhìn đĩa nhà chị đáy vừa sâu vừa lớn như vậy, bỏ
rau trộn vào còn vun đầy thêm. Nói tôi và chị gái bán bánh bao bao
nhiêu tiền. Một tệ ba cái, số này tôi có thể đếm được. Bán được
mấy ngày thì tôi phát hiện ra một vấn đề, công nhân mua ba cái bánh bao
đều ăn không no, nhưng lại không nỡ mua thêm ba cái nữa. Tôi nói với
chị mình, chúng ta bán một tệ ba cái, bây giờ thêm một cái
nữa. Chị tôi nói được. Bán thêm mấy ngày nữa, tôi lại nói với
chị rằng, chị thấy thêm một cái nữa có được không? Chị tôi nói
được. Một tệ ba cái thêm hai cái, hai chị em tôi bán được hơn một
tháng thì bị phát hiện, không làm nhân viên tình nguyện được
nữa, ba vị đại tướng bị đưa về nhà.
Qua thêm một thời gian
nữa, tiệm bánh bao đóng cửa. Tôi hỏi tại sao lại đóng cửa? Em
gái tôi bảo rằng, không có hai bà lão chúng tôi ở đó, công nhân không
tới ăn nữa. Người tới vừa nhìn không thấy hai bà lão đâu liền quay
đầu rời đi. Tiệm đóng cửa rồi thì đồ đạc toàn là mới mua phải làm thế
nào? Mặc dù đều là đồ mới, nhưng bạn dùng một ngày thì nó cũng thành
đồ cũ, con gái tôi tâm lượng cũng lớn, không gấp gáp cũng không lo
lắng, một số ít giảm giá bán thanh lý, còn lại đa phần tặng người
khác, ai cần thì tặng cho người đó, con gái tôi bảo rằng lỗ hơn mười
vạn.
Câu chuyện thứ
hai: cũng vào khoảng năm 2000, con gái tôi kinh doanh phụ kiện ô tô ở
Quảng Châu, tôi có đến chỗ con ở một thời gian. Có lúc cũng giúp con
làm một số việc. Ví dụ như ở Cáp Nhĩ Tân có người hỏi mua phụ
kiện, con gái không có nhà, tôi giúp con hỏi giá rồi báo
giá. Tôi hỏi giá nào thì báo giá đó. Hôm đó, tiểu Quyên là bạn thân
của con gái tôi đang ở phòng đối diện đến phòng tôi, đã thấy hết toàn
bộ quá trình hỏi giá báo giá của tôi. Tiểu Quyên liền hỏi tôi: “Giá bên
này bác hỏi là năm trăm, báo giá cho bên Cáp Nhĩ Tân cũng là năm
trăm, bác có lời không?” bình đẳng giác ngộ khắp hết thảy chúng
sanh Tôi nói cũng phải kiếm lời chứ? Tôi khiến tiểu Quyên buồn
cười, “bà lão này, bà làm vậy không phải là chơi không rồi hay
sao? Không kiếm ít tiền thì tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền nhân
công, tiền vận chuyển lấy đâu ra? Bác không kiếm chi phí chênh lệch này
sao?” Nghe tiểu Quyên nói vậy, tôi mới đột nhiên hiểu ra, ờ,
cũng phải kiếm chi phí chênh lệch này chứ. Tiểu Quyên đem chuyện này kể
cho con gái tôi nghe, con gái tôi cười nói: “Bình thường mẹ mình là
như vậy đó”.
Quý vị đồng tu, tôi kể
cho mọi người nghe hai câu chuyện này là muốn nói cho mọi người
biết, tôi không biết buôn bán, càng không biết lên mạng bán
đồ, tôi còn không biết dùng điện thoại thì làm sao lên mạng cho
được! Ngoài ra tôi cũng không biết gia trì, người khác lừa gạt bạn
bạn liền tin sao. Con người bây giờ thật đáng thương, thậm chí là
giáo dục cao đẳng, học tới bằng tiến sĩ, vẫn còn mê hoặc điên
đảo, không thể phân biệt chánh tà. Cái gì là gia trì? Đọc kinh
Vô Lượng Thọ là gia trì. Bạn đọc một lần, mười phương ba đời hết thảy
chư Phật xoa đầu gia trì cho bạn; bạn đọc mười lần, một ngày sẽ gia
trì mười lần, quán đảnh mười lần. Đây là gia trì thật sự, thọ dụng
thật sự! Bình đẳng thành Phật, thành Phật rồi, bạn bình đẳng với chư
Phật, cũng bình đẳng với A-di-đà Phật. Chuyện này không hề giả, bạn
có tin không?
– Thứ hai: Dùng pháp
bình đẳng giác ngộ chúng sanh. Từ phương pháp tu học mà nói, đây là
“pháp bình đẳng”. Đẳng giác Bồ-tát muốn tu pháp môn Tịnh độ, cầu sanh
thế giới Tây Phương Cực Lạc cũng đọc bộ kinh này, Bồ-tát, La-hán,
người trời, phàm phu lục đạo, phàm là ai muốn cầu sanh thế giới Tây Phương
Cực Lạc đều tu pháp môn niệm Phật. Thọ trì, đọc tụng, chép
kinh, xưng danh, hồi hướng trong kinh nhắc tới đều là phương pháp mà
Phật dạy chúng ta dùng pháp bình đẳng để độ chúng sanh.
– Thứ ba: Bình đẳng
giác là chánh giác của Như Lai. Đây là tên gọi thông thường. Hết thảy
chư Phật Như Lai đều có đức hiệu “bình đẳng giác”, cho nên “bình đẳng
giác” là một trong những Phật hiệu. Có vị Phật nào tâm không bình đẳng?
Đều bình đẳng. Có vị Phật nào không giác? Đều giác. Không có vị Phật
nào không giác, không có vị Phật nào không bình đẳng. Chúng sanh từ
Bồ-tát trở xuống không bình đẳng. Bồ-tát còn một phẩm sanh tướng vô minh
chưa phá, thực sự vẫn còn không bình đẳng, nhưng mà chư Phật nhất
định bình đẳng, hết thảy chư Phật đều xưng là “bình đẳng giác”.
– Thứ tư: Chuyên dùng
cho cuốn kinh này mà nói, Bình đẳng giác cũng là thánh hiệu của giáo chủ
cõi Cực Lạc. Trong kinh có nói điều này, Bổn sư Thích-ca Mâu-ni
Phật hỏi tôn giả A-nan và đại chúng, các ông có muốn thấy “bình đẳng
giác” không? Bình đẳng giác chính là A-di-đà Phật, Vô Lượng Thọ
Phật. Cho nên “bình đẳng giác” trong kinh này là đức hiệu của A-di-đà
Phật. Trong tên bộ kinh, phía trước có Vô lượng thọ, phía sau có bình
đẳng giác. Có phải là trùng lặp không? Không trùng lặp. Vô lượng thọ
là tánh đức, bình đẳng giác là tu đức. Trước đó tôi đã giảng “Đại
thừa vô lượng thọ trang nghiêm”, ba câu này đều là tánh đức. Trong
tánh đức thì Đại thừa là tán thán, cũng giống như tán thán đức Khổng tử
“lớn lao thay”, lớn ở đây không phải là lớn trong từ lớn nhỏ, mà là
thật sự không thể nghĩ bàn. “Vô lượng thọ” là bản tánh; “trang
nghiêm” là tốt đẹp đến tột cùng, không tìm thấy chút khiếm khuyết
nào, như vậy mới gọi là trang nghiêm. Cho dù là chánh báo, y
báo đều đạt được chân – thiện – mỹ – tuệ đến cực điểm, đây là sự hiển
lộ của tánh đức. Tánh đức nhất định phải có tu đức thì mới có thể hiển lộ
ra. Hết thảy chúng sanh vốn đầy đủ tánh đức, nhưng vì chưa tu
đức cho nên tánh đức chưa thể hiển lộ ra. Thanh tịnh, bình đẳng,
giác, ba điều này thuộc về tu đức, cũng là ba nghĩa của chân
tâm. Tâm thanh tịnh là chân tâm, tâm bình đẳng là chân tâm, giác
mà không mê là chân tâm, cho nên gọi là ba nghĩa của chân tâm. Ba câu
này cũng phù hợp với Tam bảo: Phật pháp Tăng, cũng phù hợp với Tam học:
Giới Định Tuệ. Rất hay!
Thứ tám: “kinh”.
Kinh: nghĩa là khế
kinh. Thứ nhất khế lý, thứ hai khế cơ. Có đủ bốn nghĩa là “quán, nhiếp,
thường, pháp”. “Kinh” là thông đề. Phàm là lời dạy bảo do chư Phật
Bồ-tát nói ra đều tôn xưng là kinh. Trong tiếng Phạn không có chữ
“kinh”. Chữ “tu-đa-la” trong tiếng Phạn nghĩa là “sợi dây”. Thời xưa
ở Ấn Độ, sách được viết trên lá cây bối đa-la, hai đầu đục lỗ, dùng
sợi dây thừng xâu lại. Sợi dây thừng gọi là “tu-đa-la”, cho nên
“tu-đa-la” tức là sợi dây, có ý nghĩa là xâu chuỗi ghép lại. Người
thời xưa, chữ “sợi dây” không được tôn trọng, không xem trọng nó. Cho
nên, các trước tác của thánh hiền xưa, chúng ta tôn xưng là “kinh”. Dùng
chữ “kinh” để phiên dịch chữ “tu-đa-la”, không phải ý nghĩa ban đầu của
nó. Để phân biệt kinh Phật với các bộ kinh như Ngũ Kinh, Thập Tam
Kinh, người Trung Quốc thời xưa thêm một chữ khế ở phía trước, gọi là
“khế kinh”. Khế tức là khế hợp. Khế có hai ý nghĩa: khế lý, khế
cơ. Trên khế với lý luận mà chư Phật chứng đắc. Lý luận căn cứ mà
trong kinh nói là hết thảy những điều mà chư Phật chứng đắc, Phật
Phật đạo đồng. Nói theo lời hiện tại tức là phù hợp chân
lý. Dưới khế với căn tánh của chúng sanh. Đặc biệt là bộ kinh Vô
Lượng Thọ này, bình đẳng giác ngộ khắp hết thảy chúng sanh, bình đẳng
khế hợp khắp hết thảy căn cơ của chúng sanh. Trên từ Đẳng giác
Bồ-tát, dưới đến chúng sanh trong địa ngục đều khế hợp. Pháp môn như
vậy đi đâu tìm được bây giờ! Trong Đại tạng kinh có rất nhiều kinh
điển, ba tạng mười hai bộ, mênh mông như biển, mỗi một bộ kinh khế
với một loại căn cơ nào đó, không phải là khế cơ rộng khắp, thực sự
có cao cấp, trung cấp, sơ cấp. Cũng giống như sách giáo khoa trong
trường học vậy, có loại phù hợp học sinh tiểu học, có loại phù hợp
học sinh trung học, có loại phù hợp sinh viên đại học, có loại phù
hợp sở nghiên cứu. Đây là nhà Phật “phân khoa phán giáo”. Phán giáo
tức là phán định xem bộ kinh điển này nên dùng cho lứa tuổi nào học
tập, việc này phải dựa vào nội dung sâu cạn, thứ tự của kinh điển để sắp
xếp. Chỉ có bộ kinh Vô Lượng Thọ này là từ mầm non cho đến tiến
sĩ, một quyển là đủ, toàn bộ đều khế cơ, thật sự là không thể nghĩ
bàn. Chuyện này cũng rất kỳ lạ! Kỳ lạ ở chỗ nào? Người trình độ
cạn đọc thì có thể hội cạn, ý nghĩa cạn; người trình độ sâu đọc thì
thể hội sâu, ý nghĩa sâu. Cùng một quyển kinh, cảm nhận của mỗi người
không giống nhau. Kinh Vô Lượng Thọ, sư trưởng đã giảng mười mấy
lần, đều có thu âm, ghi hình lưu lại, bạn so sánh thử mỗi một lần
giảng với nhau, lần sau giảng có chiều sâu hơn lần trước, lần sau
giảng nghĩa lý sâu rộng hơn lần trước. Sư trưởng nói với chúng
ta, lần trước giảng không phải ngài cố ý giảng cạn, mà là do sự thể
hội và lãnh ngộ lúc trước của ngài có hạn. Cho nên bộ kinh này bạn
đọc mãi không biết chán, nghe mãi không biết chán, giảng mãi không biết
chán, lần nào cũng có nghĩa mới. Thật sự là từ mầm non cho tới lớp
tiến sĩ đều có tác dụng. Không như các kinh điển khác, không có sức mạnh
như vậy. Cái gì là kho báu? Đây mới thực sự là kho báu. Là bộ kinh
khế cơ, khế lý bậc nhất. Các kinh điển khác, từ khế lý, khế cơ mà
nói, không có bộ nào viên mãn như kinh Vô Lượng Thọ. Người xưa giải
thích chữ “kinh”, thường dùng bốn nghĩa “quán, nhiếp, thường,
pháp”. Chúng tôi cũng giảng sơ lược qua bốn nghĩa này:
Thứ nhất là “quán”,
quán tức là xuyên suốt tất cả những lý được nói. Quán tức là rành mạch rõ
ràng mà chúng ta thường nói. Viết văn rất hay, mạch lạc, phân đoạn, có thứ
tự rõ ràng rành mạch. Trong Phật pháp gọi là, chương pháp, kết
cấu vô cùng chặt chẽ cẩn thận, không chút sai sót nào. Đây là nhìn từ
bề ngoài. Nhìn vào bên trong, nội dung của kinh điển, tức là hệ thống
tư tưởng đều có ý xuyên suốt.
Thứ hai là “nhiếp”,
sức nhiếp thọ trong hết thảy kinh thì kinh Vô Lượng Thọ đứng
đầu. Nhiếp thọ tức là khiến người khác sanh tâm đặc biệt ưa thích đối với
bộ kinh này, khiến người đọc rồi muốn dừng không được, yêu tiếc không nỡ
buông xuống. Bộ kinh này có sức mạnh như vậy, đọc trăm lần không
chán, nghe trăm lần không chán, càng đọc lại càng muốn đọc thêm, càng nghe
lại càng muốn nghe thêm, giống như tôi vậy, đã nghe hai mươi năm
rồi vẫn nghe chưa đủ, nghe kinh tới mức bị nghiện, sức nhiếp thọ lớn
mạnh như vậy, thật sự không thể nghĩ bàn! Việc lưu hành và hoằng
dương kinh Vô Lượng Thọ, so với hết thảy kinh điển khác, chưa có bộ
kinh nào có tốc độ phổ biến nhanh, phạm vi phổ biến rộng, đi sâu vào lòng
người, khiến chúng ta có một thế mạnh áp đảo, thế mạnh không cản
nổi. Đây không phải là sức mạnh của một người nào đó, đây là sức mạnh
công đức của kinh điển. Kinh Vô Lượng Thọ là bộ kinh mà hết thảy chư Phật
đều hộ niệm, Phật lực gia trì không thể nghĩ bàn, sức hút của kinh
điển không thể nghĩ bàn! Sức nhiếp thọ của bộ kinh này thực sự quá
lớn, đúng là bộ kinh đứng đầu mà chư Phật Như Lai dùng để độ chúng
sanh.
Thứ ba là “thường”,
thường tức là xưa nay chẳng đổi.
Thứ tư là “pháp”, pháp
nghĩa là xa gần cùng tuân theo, xưa nay chẳng đổi là chân lý.
Xa là người xưa, gần
là người hiện nay. Bạn muốn đời này thành Phật thì nhất định phải
tuân thủ, phải y giáo phụng hành. Kinh Vô Lượng Thọ siêu việt thời gian,
siêu việt không gian, siêu việt hết thảy pháp môn. “Thường” tức là
siêu việt thời không. “Pháp” tức là siêu việt hết thảy pháp môn. Chỉ
cần bạn tu theo pháp môn này, chắc chắn một đời thành tựu. Không tuân
theo pháp môn này thì một đời chưa chắc có thành tựu, chỉ là tiếp tục
không ngừng trồng thiện căn mà thôi. Tu học theo pháp môn này chắc
chắn một đời thành tựu! Tiết học hôm nay đã chia sẻ hết nội dung
rồi. Tôi thấy vẫn còn chút thời gian nên giao lưu với mọi người một
chút. Là chuyện gì? Đó là tôi cảm thấy sau khi tiểu viện Lục Hòa bắt
đầu hoạt động có rất nhiều bạn đồng tu chắc chắn đang rất quan
tâm, nhưng mà hai tháng hai mươi ngày rồi mà trên mạng không có chút
tin tức nào liên quan, các đồng tu chắc đã hơi sốt ruột rồi phải
không? Cho nên nhân tiết học hôm nay còn chút thời gian, tôi
chia sẻ với mọi người về tình hình của tiểu viện Lục Hòa để mọi người yên
tâm có được không?
“Tiểu viện Lục Hòa,
pháp giới cùng hưởng”, tám chữ này đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn trên
mạng. Điều mà các đồng tu cảm nhận sâu sắc nhất, mong mỏi cấp thiết
nhất là có thể muốn tới cảm nhận một chút bầu không khí của tiểu
viện. Bây giờ tôi sẽ nói một chút về tình trạng của tiểu viện hiện
tại, chia sẻ tình hình thực tế cho mọi người biết. Ngày 2 tháng 9
chúng tôi dọn vào sống ở tiểu viện Lục Hòa, đến hôm nay cũng được 2 tháng
20 ngày rồi. Khoảng thời gian này chúng tôi không hề rảnh rỗi chút
nào, dùng một chữ để hình dung đó là “bận”. Bận rộn như thế nào vậy?
Tại sao lại không rảnh rỗi? Có bạn nói: “Chúng tôi đâu nhận được tin
tức gì, mọi người làm gì vậy?” Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người
biết chúng tôi làm gì. Làm chuyện này. Lúc đó vào tháng
tám, tiễn Đổng lão Bồ-tát vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc, mọi
người đều biết, đã trợ niệm 37 ngày, Đổng lão ngưng ăn 40 ngày, tổng
cộng niệm Phật bao nhiêu tiếng đồng hồ? 888 tiếng. Niệm 24 tiếng
không ngừng nghỉ! Không ngừng nghỉ một phút một giây nào! Niệm tới
mức độ nào? Đồng tu tới trợ niệm đều cảm nhận được câu A-di-đà Phật
sắp niệm tới mức say mê, nghiện luôn rồi. Cho nên sau khi Đổng lão
vãng sanh, có một số đồng tu tiếp tục ở lại, còn niệm 49 ngày
nữa, có đồng tu nói, “chi bằng chúng ta cứ ở lại tiếp tục niệm xong 49
ngày rồi hẵng về nhà”, cứ như vậy sau khi niệm xong 49
ngày chúng tôi mới dọn vào tiểu viện, các bạn đồng tu này vẫn chưa
rời đi, vậy thì phải làm sao? Mọi người cống hiến nhiều như
vậy, rất vất vả! Cho nên nhóm đồng tu này cũng cùng chúng tôi
tới sinh sống trong tiểu viện, cảm nhận một chút bầu không khí của tiểu
viện. Đây cũng là chuyện thường tình, tôi nghĩ là mọi người sẽ
hiểu. Sao họ lại thích hợp như vậy? Là họ theo tới đúng
không? Không phải là do chúng tôi cố ý mời tới, chuyện là như vậy.
Sau khi nhóm bạn đồng
tu này rời khỏi tiểu viện, chúng tôi cũng tổ chức mấy đợt để thử
nghiệm. Giống như những gì tôi nói, bảy người ở lại trong bảy
ngày, cảm nhận một chút bầu không khí của tiểu viện Lục Hòa. Đến ngày
hôm nay, nếu tôi nhớ không nhầm, không phải đợt 4 thì là đợt 5, đợt
này nối tiếp đợt kia. Có đồng tu nghe đến đây có thể sẽ không
vui, vậy thì lúc nào mới tới lượt tôi? Cứ từ từ. Bây giờ số
lượng người trên mạng đăng ký muốn tới tiểu viện đại khái là không dưới
18.000 người, vậy bạn nói xem chỗ chúng tôi như vậy, một lần chỉ có
thể tiếp 7 người, cũng chỉ có thể ở lại bảy ngày. Nếu như bạn ở nửa
tháng thì người khác không thể tới, có phải như vậy không? Chúng
ta không thể ích kỷ. Cho nên hiện tại, chúng tôi chỉ thử nghiệm đến
đây thôi, đợt 4 hay đợt 5 này, ngày mai, ngày kia là đợt cuối này sẽ
rời đi. Sau đó thì sao? Tiếp theo tiểu viện của chúng tôi phải tự tu
một khoảng thời gian. Chúng tôi thật sự quá bận, nói thật với quý
vị, quý vị phải tin những gì tôi nói là thật, tôi không lừa quý
vị, tiểu viện của chúng tôi tuân theo lời dặn dò của đại sư Ấn
Quang, không vượt quá 20 người, chúng tôi tuyệt đối tuân thủ theo
điều này. Lời dạy bảo của tổ sư làm sao có thể không nghe cho
được? Cho nên số lượng người sinh sống lâu dài ở tiểu viện, tính
theo đầu người là 19 người, không vượt quá 20 người.
Hai ngày trước, có cơ
quan chính phủ tới kiểm tra đều cười, nói quý vị nắm rõ chính sách
nhỉ! Bởi vì chúng tôi không tụ tập đông người, không vượt quá 20
người. Tôi nói tới đây, tôi đoán rằng có bạn nghe xong sẽ cười. Cô
Lưu toàn nói lời thật. Tôi thật sự là đều nói sự thật. Ngoài ra quý
vị nghĩ thử xem, chính bản thân chúng tôi có phải cũng cần phải tu
không? Khoảng thời gian này thật sự khiến chúng tôi quá bận rộn, bởi
vì sau đó có rất nhiều công việc phải làm, cần người tới làm. Bạn
xem nhân viên nông trường, nhân viên công ty đã chiếm mười mấy người
rồi, đây là thực tế, bạn đếm đầu người là có thể đếm ra được. Ví
dụ như đạo tràng này, bạn gọi là đạo tràng cũng không hẳn, dẫu
sao cũng có mấy bà già chúng tôi ở đây niệm A-di-đà Phật. Bạn nói
không phải là đạo tràng cũng đúng, tại sao vậy? Đây là công ty, nền
tảng là công ty, công ty thì có nhân viên, cô Bồ-đề Tâm là chủ
tịch, cô ấy phải trả lương cho nhân viên, vì nhân viên họ còn phải
nuôi gia đình họ. Có phải hay không, tôi nghĩ mọi người đều có thể hiểu
được? Tình hình hiện tại đa phần là nhân viên, họ phải lao
động, coi lao động là chủ yếu. Ví dụ như trồng trọt, những công việc
này cần có người làm. Chúng tôi có nhiều vườn trái cây như vậy, cũng
cần có người quản lý đúng không? Cho nên họ đều là người lao
động. Chỗ chúng tôi, đạo tràng này phải thêm một dấu ngoặc kép, chỉ
coi như đạo tràng nhỏ mà thôi, giống như chỗ của lão hòa thượng Hải
Hiền, làm việc niệm Phật, niệm Phật làm việc.
Hôm nay tôi có nói một
câu, tôi nói ba bà lão chúng tôi ăn không ngồi rồi. Nói xong tôi
lại phải giải thích, tôi nói sai rồi, không thể nói như vậy, không hề
ăn không ngồi rồi, tương lai chúng tôi phải làm Phật! Một khi chúng
tôi thành tựu thì bao nhiêu nợ cũng trả hết, nếu như chúng tôi không
thành tựu, mười phương cúng dường, vậy thì chúng tôi phải mang
nợ. Bây giờ người thực sự kiên trì niệm Phật quanh năm ở niệm
Phật đường là mẹ chồng của Bồ-đề Tâm và cư sĩ Điêu. Còn có thêm tôi
nữa. Bây giờ tôi phải viết bản thảo, cho nên không thể tới niệm Phật
đường niệm Phật. Chúng tôi vốn có bốn người: cha chồng, mẹ chồng của
Bồ-đề Tâm, cư sĩ Điêu và tôi, lúc đó còn có chị Lý, sau đó cánh tay
của chị Lý bị thương nên đã về nhà. Thật sự bây giờ niệm
Phật, nếu không tính nhóm bạn đồng tu các đợt đến ở thì người thật sự
niệm Phật chỉ có ba người. Không ra vườn làm đại khái không quá năm
người. Ba bà lão đều ngoài 70 tuổi, cư sĩ Điêu 72 tuổi rồi, tôi
76 tuổi, mẹ chồng Bồ-đề Tâm đã 81 tuổi. Cho nên chúng tôi là đối
tượng được chăm sóc đặc biệt, có thể không ra vườn làm việc, trước
mắt tình hình là như vậy. Hiện tại quý vị không biết, tiếp đón nhóm
đồng tu đợt 4 hay đợt 5 này không có người làm. Quá ít người, ví dụ
như nấu cơm, một khi có người tới thì lượng công việc rất nhiều. Mỗi
một đợt người tới chúng tôi lại thay chăn nệm, phải tháo hết ra để
giặt giũ, việc này cũng cần có người làm. Cho nên, chỗ chúng tôi
không gọi là ngày đêm gấp rút, dốc toàn lực vào công việc, nhưng cũng gần
như vậy. Bạn nghĩ thử xem, ra bến đón, tiễn ra bến, không có nhiều
người như vậy, mọi người đều ra vườn làm việc, cho nên ra bến đón,
tiễn ra bến cũng là một vấn đề khó khăn.
Bắt đầu từ hôm
nay, sau khi nhóm cuối cùng rời đi, chúng tôi phải nghiêm túc suy
nghĩ lại những vấn đề này. Phải xử lý như thế nào? Phải giải quyết ra
làm sao? Tôi nói với mọi người là ý gì vậy? Pháp giới cùng
hưởng, phương thức phương pháp rất đa dạng hóa, mọi người đừng cho
rằng nhất định phải tới tiểu viện ở mới được gọi là cùng hưởng, không
được tới đó ở thì không cùng hưởng. Nếu thế chúng tôi thật sự làm không
được, 18.000 người làm sao tới ở? Hay là giao nhiệm vụ này cho
bạn, bạn tới giúp tôi sắp xếp, đưa cho tôi danh sách, tôi làm
theo danh sách của bạn có được không? Chúng tôi ngốc nghếch, không nghĩ ra
được cách gì, vậy phải làm sao đây? Vì vậy hi vọng mọi người có
thể thông cảm cho khó khăn của chúng tôi. Chúng tôi đã dốc hết toàn
lực, đợi sau khi chúng tôi chỉnh đốn lại một thời gian, chúng tôi sẽ
ngồi lại thảo luận về kinh nghiệm cũng như những gì học được trong
khoảng thời gian hai tháng hai mươi ngày này, thảo luận xem nên làm thế
nào. Điều tốt chúng tôi phải giữ, điều chưa tốt chúng tôi loại
bỏ. Nghiêm túc tiếp đón những đồng tu sau này tới như thế nào, nhưng
mà mọi người cũng đừng nóng vội, đừng tới từng nhóm từng nhóm
lớn, nếu làm như vậy thì thời gian tiểu viện bị đóng cửa không còn
xa. Chúng ta phải tuân theo pháp luật quy định của đất nước và các
ban ngành có liên quan, tuân theo yêu cầu của chính phủ, của các ban
ngành có liên quan. Thân là đệ tử Phật thì nhất định phải tuân thủ pháp
luật. Hôm nay, tôi thông báo với mọi người một số tin tức này, chính
là nói với mọi người chúng tôi sẽ dùng đủ mọi cách để cùng chung
hưởng với mọi người, các vị đừng sốt ruột. Nếu quý vị cho rằng phải
đến đây mới là cùng hưởng thì có lẽ tạm thời các vị thật sự không đến
được, bởi vì tình hình đặc biệt hiện nay, một số tình hình cụ thể
cũng không tiện nêu rõ, mong mọi người hiểu cho. Hôm nay chỉ trao đổi
tới đây thôi.
Tiết học hôm nay giao
lưu đến đây thôi. Cảm ơn mọi người, A-di-đà Phật!